CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 60

bán quà vặt. Cuối năm, máy bay mấy lần ném bom phố bến.
Nhà cháy. Rồi, anh Phú đi khu Ba thì bị lọt ổ phục kích của Tây.

Từ đấy, cả nhà kiếm ăn vá víu từng bữa. Phải kiên gan mới đứng

lại được giữa những lao đao ấy. Thôi thì chị Phú, cô Thảo gồng
gánh, gặp gì buôn nấy, làm nấy. Bà Hai đi khâu mướn. Ông Hai cởi
trần xoe tay đánh chỉ, xe chỉ cho con đi chợ. Ông làm không kể ngày
đêm. Ông chỉ sợ vì ông mà các con khó nhọc thêm.

Ông Trẩm xưa ở nhà và nay đi tản cư thì cũng thế, vẫn sống lối

ngày trước. Vả lại, lưng vốn mà rộng thì buôn bán như dài chân dài
tay, nói rốn cũng ra tiền, ngồi đấy mà tiền cũng cứ bò vào nhà.
Những chuyến muối, vải, thuốc lào, mỗi lần hàng toán lái ở xuôi
đem lên, lại như đổ của vào nhà. Nhưng ông chưa vừa lòng, ông vẫn so
kè: “Ngày trước tôi buôn sướng như ngồi cửa quan ấy chứ. Bây giờ
vừa người khôn của khó mà lại lặn lội đầu sông cửa suối, cái chết
lượn trên đầu. Chà chà, khó quá”. Cho nên, cứ máy bay lên quấy
phá tợn thì ông lại tính chuyện về tề. Ông coi về hay ở cũng là cái
chuyện thường. Ông thích nghe ngóng, chắp nhặt những chuyện
làng quê tỉ mỉ. Những chuyện xa gần hơi hướng quê hương ấy đã
làm hoang mang ông Hai.

Thảo buông tay kim, bảo chị:

- Cũng chỉ vì kinh tế nhà ta bây giờ không ổn nên thày mới phải

nghĩ thế. Buồn cười, lúc nào cụ cũng coi như con cái còn bé tí,
không muốn đứa nào vất vả. Nếu có việc làm hàng ngày thày đỡ
đần được thì dẫu sao thày cũng vui. Nhưng trước hết phải gạt cái
chú Trẩm đã. Em không ngờ bụng dạ chú ấy xoàng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.