CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 65

ông lão cứ ngơ ngẩn, cứ tính quẩn, nói năng như dở người. Cái chú
ấy tệ thật! Đi xui nguyên giục bị, tao nghĩ bực lắm.

Thảo nói:

- U ạ, con đương thu xếp. Rồi thày con sẽ yên tâm, mẹ đừng lo.

- Việc gì thế?

Thảo cười, nửa bí mật, nửa đùa:

- Bao giờ xong con sẽ nói.

Bà Hai lại chẻm miệng, mắng: “Mẹ mày! Bí mật cả với tao!”. Cái

năm tản cư, Thảo mới mười bốn tuổi. Thật là vất vả, chẳng còn được
như ở nhà. Cơm thì hạt ngô cõng hạt gạo, có khi chỉ nắm lá sắn để
vừa làm canh vừa làm dưa. Mà sao, nói trộm vía, lên ở đất đồng
rừng thế này, con bé nó vẫn lớn như thổi. Mái tóc nó dài óng như tóc
bà ngày con gái. Chẳng mấy ngày, mấy lúc không có người gọi. Mặc
dầu bận công tác, Thảo vẫn lo việc nhà, đỡ được bà nhiều. Thật ra,
buôn bán bây giờ cũng như gian khổ kháng chiến, ngày càng khó. Bà
Hai chỉ còn sức buôn ngồi buôn đứng từ bờ sông vào chợ. Bởi vậy,
chị em Phú càng phải lăn lưng ra làm.

Bấy giờ, Thảo nói:

- Còn cái chú Trẩm, thế nào cũng có hôm con nói toạc vào mặt

cho.

- Ranh! Khẽ chứ!

Thảo dặn mẹ:

- Con đi sửa soạn việc đêm đón các anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.