CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 69

Trong nhà, im lặng nặng trĩu.

Ngoài đường lúc này đương đông buổi chợ đêm. Đuốc đóm, từ

ngoài bến vào, từ các vùng đồi quanh đấy đi ra, lố nhố, tất tưởi
rực sáng.

Chuyến thương binh về tối ấy chỉ còn có hơn hai mươi chiến

sĩ bị thương nhẹ. Các anh bảo cho được đi bộ để đỡ khó nhọc dân
công. Các anh đi từ ngoài bến vào trong phố. Nghỉ ở đấy, ăn cơm
sáng ban úy lạo của phố mời, xong mới vào y xá.

Họ đã ngồi cả trong nhà. Mấy anh xuống bếp nhặt rau, thái

thịt, làm đỡ các chị đến thổi nấu.

Bà Hai đã quên nỗi lo ban nãy, bà khêu to đèn, rót nước, rồi cứ

ngồi đầu phản ngắm từng người.

- Anh giống Định quá. Định nhà tôi cũng thế. Sao bộ đội anh

nào cũng giống nhau? Cái năm bốn mươi chín, Định cũng bị
thương, được phép về nghỉ mấy ngày. Anh có biết Định không?
Định ở Trung đoàn…

Nghe số hiệu đơn vị của Định, một anh nói:

- Chắc anh con ở nhà thì tên khác, vào bộ đội lại đặt tên khác.

Chúng con cũng thế. Có gặp cũng khó lòng biết.

Ngoài cửa, có hai anh đứng tựa vách. Họ đứng nhìn ra ngoài trời

đầy bóng tối trăng sắp lên, cứ rạng dần. Có lúc buồn tay gõ gậy
cộc cộc xuống đất, có lúc lại rì rầm chuyện. Rồi im lặng, chăm
chú nghe chuyện trong nhà. Một anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.