CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 71

Trời đã dựng sáng. Sương bắt đầu tan, từ giữa mặt sông hiện ra

những chiếc thuyền bơi ngược suốt đêm bây giờ đương kẽo kẹt vào
bờ tìm chỗ ẩn máy bay. Có tiếng hát và khói thổi cơm bốc lên. Thảo
đương đi. Thảo vẫn nghĩ đến câu chuyện ngoài vách lúc trời còn
bâng khuâng tối của hai anh bộ đội. Hơi sương từ ngang sông bay
lên phào lấm tấm má Thảo, lành lạnh âm ấm. Ánh nắng sớm rực
rỡ lồng trong sương.

Bà Hai về, đã thổi chín cơm. Thảo nhảy vào bếp, Thảo vỗ cánh

tay mẹ. Thảo lắc đầu, rũ rũ tóc, làm nũng như ngày còn nhỏ. Bà Hai
mắng: “Mày ngộ đấy à!” Rồi bà đưa cho Thảo cái thư vừa đến.

Thảo đọc, reo lên:

- Xã trả lời bằng lòng cho nhà ta cái đồi tăng gia. Thế là chương

trình của con xong. Con tính u nghe này. U với con ở ngoài này chạy
chợ. Còn cả nhà vào trong đồi. Thày con vót vành nón và trồng
chuối, trồng sắn. Bao giờ anh Định về, anh ấy được yên tâm.

Bà Hai vừa vần nồi cơm, vừa thủng thỉnh nói như nhắc lại:

“Yên tâm! Anh em mày thì cái gì cũng hợp nhau!”

Bữa cơm sáng ấy ông Hai cứ hỏi tỉ mỉ về cái đồi xã vừa cho.

Rồi bàn người giồng sắn, người giồng chuối. Câu chuyện một
lúc u ám đêm qua dường như không có.

Vài hôm sau, ông Hai vào ở trong đồi.

Thảo vừa tạt về nhà, nói:

- Thày ạ, có người làng ta vừa lên kể bố con nhà ông Trẩm về

chuyến ấy vướng càn, chết cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.