CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 83

quá, nhớ hôi hổi như mẹ mới đi đâu vắng hôm qua. Thằng Kể vẫn
ngủ với bố bên nhà ngang. Bố rên cả đêm. Tảng sáng, vợ ba lý Ao
xuống đánh thức Kể dậy ra sân chọn đồ đạc hôm qua đi càn đêm
về, xếp ra thành loại.

Ngày ngày Kể gánh từng gánh lên chợ Giời trên tỉnh.

Cái việc hai đứa lấy nhau cũng bỏ qua như mọi câu chuyện bông

lông ba la, mỗi khi xếp Ao say rượu.

Chân đau của bác Năm sưng tấy như cái chĩnh. Bác không nhóc

nhách đi được. Bác ngồi xó nhà ngang, ôm ống chân, trông ra
những thửa ruộng cày ải xám ngắt một màu đất. Hôm nào lính
không phải đi càn thì lại vào tát nước cho nhà quan đồn. Màu đất ải
xám ngập nước vừa mới tát lên, đã tươi hồng. Rồi lính lại bừa vỡ ào
ào, trắng xóa cả cánh đồng. Ngả mạ, rồi cấy, vẫn lại lính làm. Bác
Năm sâu quảng thối chân nằm đấy đã một tháng, rồi hai tháng.
Vết sâu quảng ruỗng mãi ra, không nhấc chân lên được. Cơ hồ
đến hỏng cái chân mất.

Đồn Thượng hồi này đi càn liên miên. Xếp Ao càng vội thì càng

phát tài. Nhưng kể ra, vẫn thiếu người đi thúc dân các làng về theo
càn, nếu không thì còn ăn thua to. Vợ hai, vợ ba bận việc nhà không
theo trông đồ được. Bọn họ thổi cơm nhà thầu, có khi mấy ngày
liền đi tỉnh lấy hàng. Ông xếp nói bông: “Tao phải cưới độ mười
đứa vợ nữa mới xuể được việc nhà này”, rồi sằng sặc cười. Bữa rượu
sau, lại nói:

- Tao nghĩ ra một cách. Cho thằng Kể lấy vợ bây giờ không

bằng cho thằng Kể vào sổ đăng lính. Chúng mày đi tìm vài đứa nữa
về đây, tao cho cả vào đăng lính, làm sổ lính ma. Không mất gì cả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.