CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 135

Phiền Ánh Trạch mang một danh sách học bổng thật dày đến, Ôn Nhiễm
xem qua một lần thật cẩn thận.Cuối học kì luôn có nhiều cuộc họp tổng kết,
lớp trưởng mỗi lớp phải đến gặp Ôn Nhiễm mấy lần.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm chiều rồi, cho nên vội thu dọn,
nói với Phiền Ánh Trạch:"Em vất vả rồi, tối nay cô mời nhé."

Chàng lớp trưởng có chút sửng sốt nhìn cô:"Cô nói thật ạ?"

Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn lại lập tức cậu liền vui vẻ ra mặt.

Văn phòng giáo viên hệ kinh tế cách văn phòng Diệp Dĩ Trinh rất gần.Cô từ
lầu hai đi xuống qua một ngã rẽ, đi thẳng là đến cửa.Cô đang thong thả
bước thì từ ngã rẽ thấy Lưu Bân ôm một thùng giấy đi ra.

Lưu Bân vừa nhìn thấy cô đã cười hì hì tiếp đón:"Nghỉ rồi à?"

Cô gật gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi:"Mọi người đang làm gì vậy?"

"Đây là thói quen của thầy, cứ đến cuối năm lại tổng kết, cái gì không cần
thì vất.Vốn trước nay đều là thầy tự mình kiểm tra lại, nhưng mà năm nay
thầy bận quá, mấy ngày nay cứ ba ngày lại có hai ngày chạy đến thành phố
T, cho nên giao cho anh và Trình Bắc."

Cô khẽ ừ một tiếng, cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc của mình, mấy
ngày nay không nhìn thấy anh, thì ra là bận đến thế.

Bỗng nhiên Lưu Bân gọi một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô:"Này không phải
báo cáo của em sao, thầy sao lại để trong thùng này nhỉ?"

Ôn Nhiễm nhận lấy, quả nhiên là luận văn của cô.Đề mục này cô đã khắc
cốt ghi tâm, bởi vì liên quan đến anh, cô làm ra vẻ vừa nhớ ra:"À, hình như
là luận văn em này định dùng cho nghiên cứu sinh năm hai."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.