CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 136

Trình Bắc đi qua, vội vỗ trán:"Chỗ nào, à là chị không cẩn thận bỏ nhầm
vào trong."

Nói xong còn trừng mắt liếc Lưu Bân một cái, nhìn bộ dạng không hiểu gì
của Lưu bân, Ôn Nhiễm bật cười:"Không sao, chắc là không dùng tới, em
lấy về xem như là làm kỷ niệm."

Dù sao cũng là muốn vất đi, cô cũng không thể tự đánh giá cao mình.Một
người kiêu ngạo như thế, cô không có khả năng khiến anh nhớ mãi không
quên.

Lúc ăn cơm, lớp trưởng rốt cục nhịn không được lên tiếng:"Cô à, sắc mặt
của cô rất khó coi nha."

Sao?Đứa nhỏ này bình thường lúc nào cũng giỏi quan sát sắc mặt người
khác, hôm nay một chút mặt mũi cũng không giữ cho cô, Ôn Nhiễm trừng
mắt:"Nói nhiều nữa tối nay em tự trả."

Phiền Ánh Trạch ngẩng đầu nhìn cô, giận mà không dám nói.

Cậu và thầy Diệp cũng không quen lắm, thầy là một người đàn ông trưởng
thành, có tài năng, cơ trí, thành thục và trầm ổn.Cậu có gặp thầy một lần,
khi đó thầy vừa tới lớp.

Lần đó với cậu mà nói có chút xấu hổ.Lúc vừa hết tiết, cậu nhận được tin
nhắn của Trình Ngữ nói tối nay tan học đứng đợi.Cậu hơi bất ngờ, nhưng
vẫn đứng chờ.Trình Ngữ bước ra, bộ dạng khó xử lắp bắp ba từ:"Minh,
mình thích cậu."

Cậu nghe xong mặt đỏ ửng lên, còn nói lắp bắp hơn:"Không, không được
rồi, mình học đại học chưa tính chuyện yêu đương."

"Trình Ngữ khó hiểu:"Vậy, vậy cậu với cô Ôn thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.