CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 137

Một khắc kia Phiền Ánh Trạch cảm thấy khiếp sợ, sau đó vừa xấu hổ vừa
quẫn bạc, nói chuyện có chút gắt gỏng:"Việc này liên quan gì đến cậu?"Kết
quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra, Trình Ngữ bị cậu làm cho tức giận
bỏ đi.Cậu đứng trong căn phòng trống trải, không hiểu sao có chút uể oải,
cậu căn bản không kịp phản ứng, đến lúc phản ứng lại làm sự tình hỏng bét.

Vừa xoay người rời đi cửa lại bị đẩy ra, tâm trạng vừa bình phục lại hoảng
loạn lên:"Thầy, thầy Diệp?"

Diệp Dĩ Trinh từ từ bước đến, nhẹ nhàng cười:"Tôi vốn không muốn quấy
rầy, nhưng mà tiết tiếp thoeo tôi dạy ở đây, giờ này học trò tôi đang chờ
ngoài cửa."

Ngữ điệu của thầy rất nhẹ làm cho sự quẫn bách của cậu giảm đi nhiều, cậu
nhìn ra ngoài quả nhiên thấy mấy chị đang ôm sách cười cười.Cậu thu dọn
vài thứ:"Thầy Diệp, thực xin lỗi, em..."

Diệp Dĩ Trinh vỗ vai cậu:"Không sao."Thầy dừng một chút, lại nói một câu
khiến cậu không hiểu ý gì:"Em so với cô ấy, dũng cảm hơn nhiều."

Bởi vì Phiền Ánh Trạch là người Tứ Xuyên cho nên khi Ôn Nhiễm chọn
món cay Tứ Xuyên, cậu cảm động không thôi.Trong quán ăn ồn ào, cô bỏ
thêm thật nhiều ớt, rồi ăn.

Phiền Ánh Trạch kinh ngạc nhìn:"Cô, cô có thể ăn cay sao?"

Ôn Nhiễm vuốt vuốt tóc, mơ hồ không rõ:"Đương nhiên."

Cô đương nhiên không thể ăn cay.Về đến kí túc xá, Ôn Nhiễm liền lao vào
nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn ọe.

Nôn thốc nôn táo làm ruột gan cô như đứt từng khúc, Lưu Phủ Phủ vỗ vỗ
lưng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.