CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 164

"Sao?Anh biểu hiện rõ ràng vậy à?"Anh trêu ghẹo.

"Không phải?"Ôn Nhiễm lắc đầu, nhìn Diệp Dĩ Trinh xoay người lại, có
chút nói không nên lời,"Em đang chậm rãi thích ứng."Nói xong cô lại cào
cào tóc, buồn rầu,"Mặc dù không quen nhưng mà anh tin em, em đang rất
cố gắng."

Nhìn vẻ mặt mờ mịt lại bất an của cô, Diệp Dĩ Trinh chỉ có thể thở dài.Đối
với những cố gắng vì mình của cô ngốc này, anh còn biết yêu cầu gì nữa
chứ, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị cô cào loạn, cười rất ôn
hòa:"Anh biết rồi."

Tình yêu, tình yêu là cái gì?Chính là cam tâm tình nguyện mà chở che.

Ngày xuất phát đi huyện W, cả đoàn chia làm hai tổ, phục trách việc khai
thác tìm hiểu các khu ở huyện W.Lâm Sanh và Ôn Nhiễm được phân vào tổ
hai, tổ một đi buổi sáng, Ôn Nhiễm và Lâm Sanh cùng đi buổi chiều.

Trình Bắc thấy Ôn Nhiễm khập khiễng bước đi, không khỏi lắc đầu, đỡ lấy
tay cô, Ôn Nhiễm dở khóc dở cười:"Chị Trịnh Bắc, đừng có khoa trương
như vậy mà."

Trình Bắc lắc đầu:"Không được, như thế này chị mới thấy an tâm."An tâm
Ôn Nhiễm, càng an tâm học vị của mình.

Từ thành phố B đến huyện W cũng mất mười mấy giờ, phong cảnh trên
đường đi lại xinh đẹp tuyệt trần, không khiến người ta chán nản.Nhưng mà
trước mắt, việc khiến cho Ôn Nhiễm đau đầu là người ngồi phía trước cô lại
là giáo sư Lưu Khải Minh.Ai mà đoán được hắn là người dẫn đầu tổ buổi
chiều này chứ.

Trình Bắc nhìn vẻ mặt không được tốt của Ôn Nhiễm, lắc lắc cánh tay cô,
nhỏ giọng:"Có phải thầy Diệp chưa tới nên em lo lắng phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.