CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 192

anh.Đối với một người dì như vậy, Diệp Dĩ Trinh thực rất đau đầu, nhưng
lại không làm gì được.Dì muốn gặp Ôn Nhiễm?Anh chẳng phải còn lo lắng
làm thế nào để đưa cô ra nước ngoài hay sao?Thầy Diệp nằm thẳng trên
giường, bắt đầu tập trung suy nghĩ cao độ vấn đề trên.

Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc vang lên.Anh bước ra mở cửa, đập vào mắt là vẻ
mặt vô tội của Ôn Nhiễm đang đứng ôm chăn.

Ôn Nhiễm chớp mắt vài cái, buồn rầu nói:"Thầy Diệp, phòng lớn quá, em
ngủ không được, có thể để em nằm trên sô pha phòng thầy một đêm
không?"

Nói xong cô lại tự mắng chính mình, không biết vừa rồi ai mới nghe nói
ngủ một phòng đã làm cái vẻ sợ đến chết như thế chứ.

Cô đang chuẩn bị tư thế ôm đồ về phòng mình nếu bị từ chối, nhưng đối
phương vẫn không có phản ứng, Ôn Nhiễm cũng không dám ngẩng đầu
nhìn anh:"Không, không được sao ạ?"Nói xong đã vội ôm chăn quay người.

Giây sau, sau lưng có một tiếng thở dài rất nhẹ, cổ áo bị người nào đó túm
lấy, lôi vào phòng:"Vào đi."

"Ơ."Cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đến sô pha.Thế mà vừa mới bước được mấy bước,
cổ áo lại bị kéo lại lần nữa.

"Em ngủ giường đi."

"Sao ạ?"

"Không phải em nói bị mất ngủ sao?"Diệp Dĩ Trinh mỉm cười,"Ngủ trên
giường anh kể chuyện cổ tích cho nghe."

Kể chuyện cổ tích?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.