CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 239

Cuối cùng cũng đã có ngày nghỉ, mọi người đều thoải mái tay xách về nhà,
Ôn Nhiễm lại vô cùng khẩn trương, dọn dẹp đồ đạc mà cũng không yên
lòng.

Lâm Sanh quan tâm hỏi:"Sao vậy?"

Ôn Nhiễm lắc đầu, tiếp tục sắp xếp.Trước đây có một lần cô cùng Lâm
Sanh tình cờ nói đến bạn trai của bạn, Lâm Sanh vừa làm móng tay không
để ý nói:"Mình lần đầu tiên thấy Từ phu nhân là khi bạn trai đưa mình về ra
mắt mẹ hắn, bà ta ngếch mặt nhìn rồi cao quý nói một câu, cậu đoán xem
nói cái gì?"

Ôn Nhiễm ôm lồng cơm tò mò:"Mình không đoán được, nói gì thế?"

Lâm Sanh cười:"Bà ta nói".Cô ngồi ngồi lại, bắt đầu bắt chước hành động
của Từ phu nhân:"Lâm tiểu thư, bảo bối nhà chúng tôi không phải để cho
cô làm hỏng."Nói xong Lâm Sanh thở dài một hơi,"Lúc ấy thật muốn tát
cho bà ta một cái, nhưng mà vẫn nhịn được."

Việc này có lẽ đã để lại một ký ức không mấy tốt đẹp gì.Cho nên, Ôn
Nhiễm làm sao có thể nói với cô ấy, cô muốn đi gặp ba của Diệp Dĩ Trinh,
không phải mẹ, mà là ba, không biết sẽ thế nào đây.

Hôm nay thành phố B trời mưa rất to, thời tiết oi bức cuối cùng cũng có
được cảm giác mát lạnh.Ôn Nhiễm chỉ mặc chiếc áo khoác dài tay, thế nên
khi bước vào được đến xe cũng đã ướt hơn phân nửa.

Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày:"Sao em không mang dù?"Nói xong đưa qua
cho cô một chiếc khăn sạch.

Ôn Nhiễm khẽ vâng, rồi dùng khăn lau lau mái tóc.Lát sau cô lại thả khăn
ra thở dài.Nhìn bộ dáng sầu khổ của cô, Diệp Dĩ Trinh cười cười, vuốt vuốt
lại mái tóc bị cô lau rối loạn:"Làm sao vậy?Lo lắng à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.