CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 240

Ôn Nhiễm thành thật thừa nhận:"Có chút."

Thực ra không phải là một chút, mà là rất nhiều.Trong lòng Diệp Dĩ Trinh
khẽ than thở một tiếng, anh vốn muốn để cho cô một ít thời gian để tiếp
nhận mọi thứ đã, nhưng mà Diệp lão gia gọi điện thoại thúc dục mãi, nếu
không qua chỉ sợ không được hay.Diệp Dĩ Trinh đau đầu, chuyện tình cảm
qua cái nhìn của Diệp tướng quân cũng có thể trở thành đại sự lắm chứ.

Xe đến chân núi Kinh Sơn, Diệp Dĩ Trinh hơi nghiêng đầu :"Không cần lo
lắng, ba anh với người khác luôn hòa ái dễ gần, chỉ có với anh là ngoại lệ
thôi."

Những lời này khiến Ôn Nhiễm nhăn nhăn mặt, chỉ với anh là ngoại lệ?Đó
không phải là người hòa ái dễ gần sao?Thầy Diệp à,anh là người tri thức
uyên bác như thế mà lại không biết đến thành ngữ "Yêu ai yêu cả đường đi"
sao?

"Em vẫn cứ sợ."

Diệp Dĩ Trinh dừng xe lại, mỉm cười:"Có nhớ kì nghỉ đông vừa rồi anh
cùng em đi gặp mẹ em không?"Ôn Nhiễm gật đầu, anh nói tiếp:"Thực ra
lúc đó anh cũng rất lo, chắc không thua gì em bây giờ, nhưng mà mọi
chuyện đều tốt cả, là vì anh có một bí quyết."

Ôn Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh, anh kéo cô lại, ôm vào lòng:"Chính là
cái này đây.Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ cả rồi, cho nên em không cần
phải lo lắng, bây giờ, việc mà chúng ta cần phải làm là.. cùng nhau đối mắt,
được không?"

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Ôn Nhiễm gật gật đầu.

Cảnh sắc Kinh Sơn đúng là rất đẹp, mà Diệp gia lại có hơn phân nửa cảnh
trí tuyệt mĩ nơi đây.Ôn Nhiễm tự đáy lòng tán thưởng vài câu, theo Diệp Dĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.