CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 243

muôn màu, vừa thanh lịch lại như một khí phách của người tri thức.Nhìn
đến đây, Ôn Nhiễm không khỏi than thầm một tiếng,

Diệp lão gia nhấc mắt nhìn cô, thấp giọng:"Thích sách?"

"Thích ạ."Ôn Nhiễm thật thà trả lời, tầm mắt dừng ở giá sách phía trên:"Ba
cháu cũng có thể xem là một học giả, ông nói, người trẻ tuổi đọc nhiều sách
là tốt."

Nhắc đến ba, trong lòng cô lại trấn tĩnh hơn một phần.

Diệp lão gia nhấp một ngụm trà nóng, cười:"Ba cháu nói không sai, khi còn
trẻ cần phải đọc nhiều sách, nếu không sẽ không có hành trang tri thức, sau
này sẽ không có để dùng, làm gì cũng hỏng."

Ôn Nhiễm khẽ gật đầu, có vẻ như ông nội và Diệp lão gia khác nhau ở
chỗ:Diệp lão gia ôn hòa hơn ông một chút.

"Hai đứa ở cùng một chỗ bao lâu rồi?"

Câu hỏi rất thông thường, Ôn Nhiễm cũng đã sớm chuẩn bị, thành thật trả
lời:"Dạ nửa năm ạ."

Diệp lão nhíu nhíu mày, biết nhau có nửa năm mà đã mang về nhà?!Rất
không giống với tác phong thằng nhóc đó.

"Nghe Vận Đồng nói, cháu là học trò của nó?"

Ôn Nhiễm gật gật đầu:"Thầy Diệp là người hướng dẫn bọn cháu ạ."

Diệp lão gật đầu, không cho ý kiến, chỉ thản nhiên hỏi một câu:"Cháu còn
gọi nó là thầy."Những lời này Ôn Nhiễm đã từng nghe dì Tề Nữ Sĩ nói một
hồi, chẳng qua là, dì lúc đó là ngữ khí nghi vấn, mà Diệp lão bây giờ cứ như
là đã chắc chắn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.