CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 76

Diệp Dĩ Trinh cúi mắt nhìn cô, giúp cô chọn buổi khác rồi nói:"Tôi đưa em
đi."

Sân bay thành phố B nằm ở ngoại thành phía đông, cách trung tâm thành
phố rất xa.Xe qua cầu vượt cũng là lúc trời tờ mờ, không một gợn mây.Ôn
Nhiễm ngồi ở ghế trước cũng không còn tâm trạng mà nhìn cảnh sắc tươi
đẹp ngoài cửa kính, tay nắm chặt di động, sợ không kịp nhận điện thoại.

Diệp Dĩ Trinh thấy cô vô cùng lo lắng, thấp giọng trấn an:"Đừng lo quá,
Đồng Chu lớn rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch".

Tấm lưng cứng nhắc cũng buông lỏng được vài phần, khóe miệng miễn
cưỡng cong lên cười:"Em chỉ, bỗng nhiên nhớ tới mẹ em..."

Anh thoáng nhíu mày, chăm chú nghe cô tâm sự.Mà cô cũng không nói gì
thêm, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng hơn.Anh cứ nghĩ cô sẽ im lặng không
ngờ cô cúi đầu nói khẽ:"Thầy à, khoảng cách, có phải thời gian và khoảng
cách có thể chia cắt tình yêu không?"

Anh trầm ngâm, vừa định trả lời cô lại thấy phía trước là bãi đỗ xe.Dừng xe
lại, anh chậm rãi cười:"Thôi được rồi, chúng ta tìm người trước đã."

Đại sảnh sân bay người đến người đi.Ôn Nhiễm gấp gáp nhìn quanh vẫn
không thấy Đồng Chu đâu cả.

Từ khi Lưu Phỉ Phỉ gọi điện nói không thấy hành lý Đồng Chu đâu, cô đã
nghĩ khả năng Đồng Chu về nhà là không lớn, mẹ của cô mất sớm, ba thì tái
hôn và cũng đã có một đứa con.Từ sau đó Đồng Chu cũng ít liên lạc với gia
đình.Cho nên, bây giờ chỉ có một khả năng, một khả năng duy nhất.Tuy là
tối qua cô ấy nói tất cả đã kết thúc nhưng là con gái mà, lúc nào chẳng nói
năng chua ngoa như thế, thực ra trong lòng lại rất yếu mềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.