CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 87

"Cháu đến rồi sao."Ông nội đang ngồi trước bàn học, nhấp một ngụm ly trà
Long Tĩnh.Tư thái này khiến cô nghĩ đến lối sống an nhàn sung sướng của
mấy vị quan lớn thời xưa.Nhịn lắm mới không cười.

"Dạ, con đến thăm ông."

"Ừ".Ông nội gật gật đầu, nhìn qua tâm tình có vẻ khá tốt:"Người vừa mới đi
ra con có nhớ là ai không?"

Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát, lắc đầu:"Không nhớ rõ ạ."

Ông chậm rãi cười:"Ta cũng nghĩ con không nhớ được, đó là bạn của ba
con Triệu Vị Xuyên, con trước đây cũng có gặp một lần."

"Bạn của ba sao?"Nhắc đến ba Ôn Hành Nhuận, Ôn Nhiễm không thể
không kích động.

"Ừ. Người đó trước kia ở thành phố N có một tham gia quân ngũ, sau đi
học đại học quốc phòng một thời gian.Bây giờ được điều đến thành phố L
nhậm chức.Ở đó cách thành phô T cũng gần.Nghe Vị Xuyên nói ba con
cũng ít liên hệ, ngay cả ba con qua đời cũng không được biết.Đúng rồi, năm
đó Nhuận mất nhà con sao không báo tang?"

Ôn Lão thản nhiên hỏi, Ôn Nhiễm cảm giác như lòng bị đánh mạnh một cái,
quặn đau.

Cô mạnh mẽ trấn tĩnh:"Đó là yêu cầu của ba."

Ông nội nghe xong trầm mặc hồi lâu. cuối cùng than thở một câu:"Đúng là
tính của ba con, đến cuối cũng không đổi."

Ôn Nhiễm thấy cổ họng mình từng đợt chua xót, yên lặng cúi đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.