CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 92

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, đến lúc đó mới chợt nhớ ra mình vừa quên mất một
người.Cô cuốn quýt lau nước mắt, đỏ mặt giới thiệu với mẹ:"Đây là thầy
của con, nghe nói mẹ bệnh nên thầy đưa con đến."

Ôn phu nhân vội nói:"Nhiễm Nhiễm nhà tôi thực phiền thầy quá."

Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ, cho tay vào túi quần:"Không sao đâu ạ."

Uống thuốc xong bà Ôn dễ dàng nằm ngủ, công việc ở ngân hàng rất áp lực,
huống chi bà tuổi đã không còn nhỏ, ăn không tiêu cũng là chuyện
thường.Ôn Nhiễm giúp mẹ kéo góc chăn lên, nhìn bà ngủ say rồi mới đưa
Diệp Dĩ Trinh xuống lầu.

Đã là mười giờ tối, trong bệnh viện cũng không bao nhiêu người.

"Thầy Diệp."

"Ừ?"

"Thực sự cám ơn thầy."

"Ừ."Anh lên tiếng, khẽ mỉm cười.

Cô nhắm mắt đi sau anh, nhỏ giọng nói:"Thực ra mẹ lúc trẻ thân thể tốt
lắm, bởi vì, bởi vì có một việc, mới khiến bệnh kéo dài mãi không
dứt."Dừng lại một chút, cô hạ giọng:"Tóm lại, mẹ đối với em rất quan
trọng."

"Ôn Nhiễm." Đi đến cho quẹo của hành lang, anh bỗng nhiên dừng lại,
xoay người nhìn người con gái phía sau.Không gian khá tối, chỉ có đầu
hành lang mới có ánh đèn mờ nhạt.Khóe mắt cô hình như hơi sáng.Anh
chợt nghĩ, cô như vừa mới khóc, giống một đứa trẻ phải chịu ủy khuất vậy.

Ôn Nhiễm nheo nheo mắt, khó hiểu nhìn anh.Người đàn ông này lại mỉm
cười, bước đến gần nhẹ nhàng ôm lấy cô.Cô cả người nhất thời cứng ngắc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.