CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 121

trung tâm và đây là ngày ổng được đi ra ngoài chơi. Ổng khó lắm, bởi vì
ổng không biết mình bao nhiêu tuổi. Cho nên ổng ngồi trên xe và ổng đặt
tay ổng lên chân má hay khoác tay vòng qua cổ má và ổng nói, ‘Anh yêu
em, anh yêu em.’

Má nhái rất giống. Má diễn tả, kề miệng bà sát tai tôi và ngân nga bằng

giọng Ý lơ lớ. ‘Anh yêu em, anh yêu em.’ Hai má con tôi cười sằng sặc.

‘Rồi còn gì nữa không?’ Tôi hỏi, bởi vì tôi biết thỉnh thoảng má cần phải

nói về những điều xảy ra với bà ở sở làm.

‘Ôi, ngoài hai giờ chán ngắt chơi bài Snap with Joy ra, thì vụ tệ nhất

trong ngày là Renata. Má đang dạy nó nấu ăn. Cả hai cùng làm bánh quy và
má nói là nó nên chia bánh cho mọi người khác trong trung tâm mà nó đang
ở cùng ăn cho vui. Vậy mà nó từ chối. Nó nói chỉ khi nào họ từng người
một đến xin thì nó mới cho. Rồi nó có thể cho họ một cái bánh nếu thấy
thích họ. Thiệt là không công bằng chút nào. Những nguyên liệu làm bánh
là của chung của mọi người trong trung tâm, và dù sao đi nữa nó phải học
không sống ích kỷ. Không ai thích nó cả. Má yêu cầu là nó phải chia bánh,
vậy mà nó ném cái dĩa vào má và chửi má là đồ chó. Má bỏ đi. Má không
làm việc với nó nữa. Nó tửng quá.’

‘Tửng là gì vậy má?’
‘Tửng là bất bình thường, bộc phát ầm ĩ lên, giống như một cái núi lửa

vậy, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Giống như Pablo de la Renta vào một
ngày khó ở.’

‘Ồ,’ Tôi thốt lên, nghĩ rằng đó có thể là một cái tên hay cho buổi diễn

của chúng tôi.

‘Con có nghe tin nhắn điện thoại không?’ Má hỏi, đùa chơi với thức ăn

của bà chứ không phải là ăn.

‘Không, sao vậy, có tin nào cho con hả?’
‘Có một cái của Barnaby, má nghĩ vậy. Con nghe đi.’

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.