CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 21

‘Nó là bạn thân của cô. Con chó của cô là bạn thân nhất của cô,’ Lão

Thỏ nói theo. Lão nói điều đó mỗi lần bạn gặp lão. Lão thích cúi xuống và
đưa tay ra với tất cả mọi con chó đi ngang. Lão bày cho tôi điều đó. Lão
nói, hãy luôn luôn để cho một con chó đến với bạn, theo cách đó thì bạn sẽ
không làm nó sợ.

Có vài người sợ chó. Tôi thích cưỡi xe đạp lên đường Sydney và ngắm

đám phụ nữ Ả-rập co rúm trong những cái khăn trùm đầu khi Stinky chạy
ngang qua họ. Tôi biết là đáng ra tôi không nên làm thế, nhưng tôi lại nghĩ
rằng đó là bài học tốt cho những bà sợ hết hồn đó biết rằng chó không cắn
đầu gối hay nguyền rủa người ta. Chó có khi còn dễ thương hơn khối
người. Như tôi chẳng hạn. Xét cho cùng, tôi là đứa tìm trò vui trên sự sợ
hãi của mấy bà đó. Chứ không phải Stinky. Thậm chí nó không thèm để ý
gì đến họ. Trừ khi họ có một khúc xúc-xích.

Trời bắt đầu đổ mưa. Tôi không có cái gì để che mưa cả - mưa thì tốt

cho nông dân và mọi người - nhưng tôi lại không khoái bị ướt. Đôi khi tôi
có thể vượt qua được điều đó. Tôi có thể ngửa mặt lên trời và nói, ‘Nè rơi
xuống đi, tới luôn đi, dội ướt tôi đi.’ Rồi tôi có thể thú vị với cảm giác ướt
mèm. Đôi khi tôi lại còn muốn thấy mình có thể bị ướt sũng tới mức nào.
Tôi muốn bị ướt mưa hơn bất kỳ ai khác đã từng bị ướt từ trước tới nay.
Nhưng tôi không hứng thú chơi mưa trong hôm đó, không một chút nào.
Ướt sũng chỉ thích khi nào bạn biết là bạn có thể chạy về nhà và trút bỏ
quần áo rồi trườn vào một bồn nước ấm để tắm. Nhưng khi bạn đang trên
đường đến gặp một tên con trai có giọng nói như dòng sông, kẻ đã tìm ra
con chó của bạn, thì bạn sẽ không muốn nhỏ nước tong tong xuống giày
của hắn chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.