CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 34

Chương 7

Khi tôi về tới nhà, má đứng chống nạnh và đôi môi mím lại thành một

đường thẳng. Đúng cái tư thế cô-nương-ơi-cô-gặp-rắc-rối-to-rồi. Cái tư thế
này từng làm cho Barnaby phải co rúm lại và im re luôn.

Bà hỏi, ‘Con đi đâu vậy, hả Cedar?’
‘Con tìm ra Stinky rồi. Coi nè.’
Bà không vui chút nào.
‘Con có bị ướt không? Con sẽ chết vì cảm lạnh mất. Đi thay đồ đi.’
Bà nói như thể đang đóng mộc từng chữ, thật chính xác với gương mặt

mím chặt môi và dứt khoát. Tôi không có cơ hội để kể cho má nghe về cậu
trai có thể đánh đu trên cây. Vì thế tôi giận dỗi bỏ lên lầu và nhảy lên
giường của Barnaby cái ình. Giống hệt như Barnaby từng làm. Tôi bỏ cái
đĩa CD của Stevie Wonder không thể thiếu của tôi vào máy hát và mở nước
tắm. Tôi đổ xà-bông tắm Radox vào và nằm với mái tóc sâu xuống dưới
mặt nước, tóc nổi bồng bềnh như cỏ dại. Tôi thích thấy mình như tiên cá
trong bồn tắm và mơ mòng. Lỗi của mặt trời, mặt trời không chiếu sáng, lỗi
của cơn gió ... Stevie hát và tôi tưởng tượng tới ba tôi, và tới những điều
đáng ra ông sẽ dạy tôi nếu ông không qua đời. Tôi hình dung ông nhấc
bổng tôi lên trên đôi vai và đặt tôi ngồi trên một cái cây... Nhưng trái tim
tôi đổ lỗi cho tôi...

Có một bức hình chụp cha con tôi. Ông đội một cái mũ - một cái mũ đi

câu cá bằng vải bông có chóp nhọn, và một cái áo vải bông có hàng nút tán
để mở chạc ngực. Tuy nhiên, ông không phải là một ngư phủ. Ông là một
nhạc sĩ. Trong tấm hình, tôi chỉ là đứa bé một tuổi, và trông tôi không có gì
đặc sắc cả, như bất cứ đứa bé đầu củ gừng nào mà bạn thấy. Ông nhìn vào
máy ảnh và giữ tôi trên đôi vai mình. Ông nửa như đang cười lớn, nửa như
đang mỉm chi. Bạn khó mà biết được đó là nụ cười nào. Nhưng đôi mày
ông nhướng lên, như thể ông đang hỏi ai đó, ‘Vầy đúng chưa, có phải bạn
muốn vầy không?’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.