CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 61

mời chúng tôi xơi món gà hầm dừa. Nhưng ông không mời. Ông khoanh
tay lại và nghiêng đầu sang tôi. ‘Cô thương binh bé bỏng thế nào rồi?’

Ricci ré lên đắc thắng, ‘Xương sườn bị gãy rồi.’
‘Ôi trời’, Pablo cau mày. Bữa tối gần xong rồi nghe.’ Ông khẽ nhún gối,

nghiêng đầu với Robert rồi lại bước ra.

Tôi hỏi, ‘Phải mất bao lâu thì mới khá hơn?’
Robert đáp, ‘Chắc là một vài tuần,’ rồi búng nhẹ một hạt bụi mà ông

tưởng tượng đang bám trên tay áo của cái áo sơ-mi hoa cà.

***

Tôi không kể với má. Tôi biết bà sẽ nói, ‘Cedar nè, má đã nói với con

làm sao?’ Bà thích nhắc đi nhắc lại những nỗi lo âu của mình. Điều này làm
cho bà càng có thêm nhiều điều để lo lắng. Và tôi cũng không kể với Kite.
Cậu ta mà quan tâm cái khỉ gì? Tôi tưởng tượng ra cảnh cậu ta và Marnie
chơi trò chim xanh, có Aileen chỉ dẫn, và chuyện đó làm cho tôi cảm thấy
tệ hại hơn. Thay vì đi đến sân vận động mà tôi biết có Kite đang đợi, thì tôi
thẫn thờ rầu rĩ và ước gì mình có mặt ở đó. Tôi bí mật, lặng lẽ hy vọng rằng
cậu đang nhớ tôi và khả năng của tôi. Caramella đến mang theo ô-liu hái từ
cây của nhà họ. Chúng có vị thấy mà ghê, nhưng má lại thích, cho nên tôi
đem cất vào tủ lạnh cho má.

‘Bà không đi tập hả?’
‘Đi không được, tôi bị gãy xương sườn rồi.’
‘Bà đâu có gãy.’
‘Tôi gãy mà. Hỏi Robert xem, bên đường đó. Ricci đưa tôi đi. Ổng là

bác sĩ.’

‘Vậy sao bà không nằm bệnh viện? Tại sao không đắp thuốc lên?’
‘Tôi đi bệnh viện rồi.’ Tôi nói xạo để nhỏ mủi lòng, vì đó là cơ hội duy

nhất để tôi làm người ta thương cảm. ‘Nhưng họ không chữa được. Người
ta đâu có đắp thuốc dán lên xương sườn được, mà phải để cho nó tự lành
thôi. Đau thấy mồ luôn, tôi thề là vậy đó, nhất là khi hít vô. Đừng nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.