CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 65

còn mới, còn chín muồi, trước khi thời gian chầm chậm làm khô đi mọi
thứ, làm yên ắng, rút đi màu sắc và tinh túy... Đó là điều thời gian đã làm
với bà của chúng tôi, để lại bà với làn da bọc khô héo và phai tàn, không
còn bao nhiêu tinh túy lại bên trong. Bà không thấy đói gì nhiều, chỉ thèm
ăn kem với tôi, đặc biệt là loại kem có hình gợn sóng mùi táo Blue Ribbon.
(Má nói ngoại không được phép ăn kem vì chứng đái đường, nhưng ngoại
nói, ‘dẹp đi,’ và cứ thế mà ăn.) Nhiều lúc tôi buồn khi cảm nhận cái cách
thời gian cứ tiếp tục trôi chảy, và thật sự dừng được nó ở bất cứ nơi nào, chỉ
bởi vì thích nó dừng ở đó. Ngay cả cái xô-pha cũng chẳng thể dừng thời
gian lại.

Barnaby đang hôn Laura Pinkstone lâu thiệt lâu trên cái xô-pha hoa-

hồng-và-lá-xanh. Tôi biết vì tôi đã tiếp tục nhìn trộm qua khoảng hở trên
cánh cửa. Barnaby và Laura quấn lấy nhau ở một đầu, và cây ghi-ta của
Barnaby đang nằm chiếm lấy phần còn lại của cái xô-pha. Cánh tay của
Laura vòng quanh lưng Barnaby và mặt anh phủ lên mặt con nhỏ. Cảnh đó
trông khá chán, nên tôi bỏ đi. Nhưng rồi tôi đến nhìn lại lần nữa, vì ti-vi
chẳng có cái gì xem. Tay con nhỏ vẫn trên lưng anh, nằm đó như một con
thằn lằn tắm nắng trên một tảng đá, nhưng đôi tay của Barnaby thì đang
hành động. Một tay đang du hành bên dưới áo thun của Laura và con nhỏ
không ngăn anh lại. Bàn tay đó lần lên và ôm lấy ngực con nhỏ. Tôi
ngượng quá, cho dù đó không phải là ngực tôi, nhưng tôi vẫn ngượng.

Tôi đi mở máy CD bản Can’t get enough of your love babe

[18]

thật lớn

để họ cũng nghe. Dù vậy điều đó cũng không làm họ dừng lại được. Tôi đi
tìm một khẩu súng bắn nước hay một cái còi hay cái gì đó có thể gây cho
họ một cú thất kinh để cười chơi. Nhưng tôi không tìm được cái gì cả. Họ
không ngưng trò khỉ cho tới khi nghe tiếng má về.

Bao giờ cũng nghe được tiếng má về về vì xe của má kêu lớn lắm. Nó là

một cái xe thùng hiệu Kingswood, nhưng chữ K đã rơi mất, do đó chúng tôi
gọi nó là Ingswood. Bảng số là JJH 339. Đó là dãy số duy nhất trên đời mà
tôi còn có thể nhớ được. Má bắt tôi nhớ nó vì chúng tôi luôn phải gọi
RACV

[19]

khi cái Ingswood bị hư, và điều đầu tiên mà họ muốn biết là số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.