CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 81

Chương 16

Lẽ ra tôi phải biết. Lẽ ra Kite cũng phải biết. Chỉ khi bạn phải là rất đần

mới không biết rằng giữa tháng Năm và tháng Chín thì gần như mỗi thứ
Bảy đều có trận đấu ở sân Victoria. Người ở quanh sân bóng đều đến xem.
Chỉ có bọn con trai chơi, tuy nhiên chúng và cha mẹ chúng đều rất quan
tâm. Tôi chỉ thích khi có tay nào ghi điểm ngon lành bằng cách nhảy lên
lưng người khác và chụp bóng cao hơn mọi người khác. Tôi thích như vậy
đó.

Tôi nói, ‘Chà, mình không thể tập ở đây.’ Kite và tôi đang ngồi trên lan

can xem trận đấu.

‘Không đâu, không hề gì, tụi mình có thể về nhà tôi. Nhà tôi có thảm

tập.’ Đôi tay Kite lúng túng nằm kẹt trong áo thun. Kite nghiêng đầu qua
ngó tôi. Nhưng tôi không nói năng gì cả. Tôi chỉ khẽ nhún vai.

‘Stinky có đến được không?’
‘Tất nhiên. Ba tôi rất thích gặp lại nó.’
‘Đồng ý, vậy thì đi nào.’ Tôi nhảy xuống khỏi lan can. Kite đã rủ tôi đến

nhà cậu - có nghĩa là chúng tôi phải là bạn với nhau. Tôi không quan tâm
đến việc có thảm hay không có thảm. Tôi thấy muốn vung hai tay ra và hét
lên, nhưng tất nhiên là tôi không làm vậy. Tôi đứng thật vững trên đôi chân
rộn ràng phấn khích và mỉm cười. Kite chuồi người khỏi lan can và nhét
tay vào túi, ngước nhìn lên trời như thể có một vật gì đó sắp rơi xuống.

***

Tôi gặp ba của Kite. Họ sống trong một ngôi nhà nhỏ có một hành lang

dài và những cửa sổ ở trên một bên thôi. Vì thế nó rất tối, và bốc mùi như
vớ và thảm chùi chân trong phòng tắm bị ướt. Phía bên kia nối với một
ngôi nhà khác gần như trông giống y ngôi nhà này. Nó không bề bộn như ta
vẫn nghĩ ở những ngôi nhà không có bàn tay người mẹ, nhưng không được
quét tước và sạch bóng nghiêm cẩn như nhà của Barton, hay không có mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.