CHUYỆN THẬT TÍ TI CỦA CEDAR B. HARTLEY - Trang 9

đứa nào mừng vì thấy tôi, không đứa nào làm tôi mừng khi thấy nó. Ngôi
nhà vắng ngắt và yên lặng một cách bất thường, như một cái cây trong gió
mà lá nó không phất phơ gì cả. Tôi biết ngay có điều gì không hay rồi. Tôi
gọi lớn vào những bức tường cũ màu xám buồn bã có những cửa sổ lung
lay và bức tranh của Bruegel vẽ những nông dân đang làm việc trên một
cánh đồng vàng, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi mong một cử chỉ vẫy đuôi
ấm áp và một tiếng sủa, thí dụ như vang đến từ nhà của Caramella Zito, và
những mùi ngầy ngậy như tôi ngửi được ở nhà của Ricci, hay thậm chí
tiếng Barnaby vừa đàn ghi-ta vừa rống lên một bài hát.

Rồi tôi buồn, không buồn thoang thoáng mà là buồn sâu sắc hơn kìa. Tôi

cảm thấy như thể không có gì để tin tưởng hay chạm vào, không có gì cả
ngoài những tiếng dội và những cái bóng và những sự tan biến. Đời sống
đã biến thành cát lầy và ánh đèn vàng vọt yếu ớt trong nhà bếp tỏa về phía
tôi như hơi thở ma quái của những sinh mệnh đã rời bỏ trần gian. Ma mị vô
cùng. Và mọi chuyện này là do Stinky không có mặt ở đó. Điều đó cho biết
một người bạn nhỏ lông dài cũng quan trọng với đời sống của chúng ta lắm
lắm.

Nhà bếp của chúng tôi hơi nghiêng xuống. Có những cái lỗ lớn trên sàn

nhà mà bạn có thể thấy đất ở bên dưới, và ở chính giữa nhà bếp có một cái
bàn gỗ với một cái chân lỏng lẻo hơi bị nghiêng mà thỉnh thoảng chúng tôi
phải cho nó một đá để nó đứng thẳng lại. Tuy vậy, đây là cái nhà bếp rất
tốt, vì độ nghiêng làm cho nó giống một cái thuyền, và có khối thứ ở bên
ngoài vào bếp qua đường cửa sổ. Trong lúc ngồi ăn Weet-Bix, bạn có thể
thấy một tán lá sồi đang thì thầm trong trời xanh, và bạn có thể nghe dàn
hợp xướng rộn ràng mê đắm của lũ chim Myna và những con vẹt cãi cọ
nhau dành những quả đầu . Nhà bếp nối liền với một căn phòng nhỏ khác, ở
đó có một cái xô-pha bệ vệ cũ kỹ và một cái ti-vi. Để làm cho căn phòng
này ấm lên, chúng tôi phải đốt lò sưởi trong bếp và để cửa mở, nhưng vì
không có ai rúc vào người, hay lười biếng, hay âu yếm với, nên tôi không
buồn đốt lò sưởi lên. Tôi ngồi sụp xuống xô-pha và lôi mạnh ra một nắm
bông độn màu trái nho lấm bùn lòi ra khỏi những cái lỗ, và nghĩ về việc
Barnaby đã ra đi như thế nào, nghĩ về bà ngoại, và nghĩ do đâu mà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.