CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 103

hát nước ngoài, họ cười nói hỉ hả băng qua con đường trơn; dưới sức nặng
của màn đêm buông trĩu, tiếng hát của họ là một sự va chạm, mỏng manh,
yếu ớt, thoáng chốc tiêu tan. Tiếng rao của người bán rong lại vang khắp
con phố, nỗi muộn phiền của thế giới cơ hồ được gánh cả trên đòn gánh của
anh.

Ngày hôm sau, A Xíu hỏi người trông cầu thang điện xem cô dâu mới

cưới ở lầu trên vì sao đang đêm hôm lại rùm beng lên đòi tự tử. Người trông
cầu thang điện ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Có chuyện đó thật sao? Hôm nay họ
mời nhà ngoại đến ăn cơm, còn bảo tôi lên giúp đây này!” Và quả nhiên họ
mời cơm thật.

A Xíu ra ban công phơi quần áo, thấy chiếc ghế của vị thiếu gia tầng

dưới ngồi hóng mát tối qua vẫn đặt ở bên ngoài. Không khí lạnh ngắt, màu
trời xám xịt, cây cối hai bên đường thâm u, từng thân cây lặng trơ như cột
điện, tâm tư chẳng có lấy một chút xáo động nào. Những đám lá rụng màu
xanh dưới mỗi cây được vun tròn lại, ôm lấy gốc, thoạt nhìn cứ tưởng hình
ngược.

Câu chuyện hóng mát dường như đã trở thành dĩ vãng. Chiếc ghế sơn

màu nâu kia, vẫn chưa được đặt cho bằng lại, nó vẫn kẽo kẹt lắc lư trong
gió, giống như đang có một người Trung Quốc mẫu mực ngồi trên. Dưới
đất đầy những vỏ lạc vỏ ấu, vỏ hồng và cả hột. Tờ báo nhỏ, bị gió cuốn trôi
đến rìa cống, dính chặt vào song sắt trên nắp cống. A Xíu nhòm xuống lầu
dưới, trầm ngâm nghĩ: Trên đời lại có những người ở bẩn đến thế! May mà
cô không nằm trong số đó.

(Nguyên đăng trên Khổ Trúc kỳ 2, Nam Kinh tháng 12 năm 1944, có sửa

lại theo tập Truyền Kỳ.)

Trần Quang Đức dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.