CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 164

khi còn trẻ đến giờ bà luôn luôn giữ vai trò bầu bạn với các bà nữ giới,
không thể không hết lòng hết sức thông cảm với người bên cạnh. Có sự
thông cảm của bà, Đồng phu nhân nhân đó liền cảm thấy đau buồn.

“Cho nên bây giờ tôi cứ trông chờ Bành tiên sinh chữa chạy cho khỏe

lên, chờ lúc thời cuộc yên ổn lại,” Đồng phu nhân nói, “chờ đến lúc ba đứa
con gái trong nhà đều gả được cho người ta, là tôi sẽ lên núi ở. Cái bệnh
này của tôi đều do uất ức mà ra, uất đến nỗi hai bên chân đều đứng không
vững. Hàng ngày tôi nấu cơm nấu nước, xào nấu xong đi rửa tay.” Bà yếu
ớt xoay tháo chiếc nhẫn vàng đeo ở tay ra, “tôi rửa tay ở bên này, cả nhà
ông ta, từ ông chồng già, bà vợ bé, bà em chồng, bảy tám người ngồi đầy
một bàn, họ ăn sạch trước những món mà họ thích.”

“Ông chồng gây họa, bị bắt vào nha môn huyện, làm tôi cuống quít cả

lên, cũng chính là tôi tìm cách cứu ông ấy ra. Tìm đến đứa con gái nuôi của
tôi, nhờ quan hệ của nó, tốn mất bảy nghìn. Khốn khổ thân tôi, giữa đêm
thuê một cái xe kéo chạy cà tằng cà tằng, xóc lên xóc xuống, bà biết đường
đá ở Tô Châu thế nào rồi đấy, vừa hẹp vừa khó tìm. Trời thì tối đen như
mực, tôi có ngã chết cũng chẳng có gì lạ! Khó khăn lắm ông ấy mới được
thả ra, bà bảo lúc đó tôi cũng phải hỏi ông ta xem tình hình trong đó thế nào
chứ. Mà ông ấy cũng nên hỏi tôi một câu, xem tôi làm cách nào cứu được
ông ấy ra chứ. Hừ! Vừa về đến nhà là chui tọt vào phòng vợ bé!”

Mọi người đều cười ồ lên. Bao phu nhân cười nhăn nhúm cả mày, Đồng

phu nhân mắt đỏ ngầu cũng cười theo, còn vỗ tay, bắn cả nước bọt ra, “Tôi
ức quá, ức quá, ức đến nỗi suốt đêm không ngủ được. Hôm sau nhìn thấy
ông ấy, tôi mới bảo: người ta vì ông mà lo lắng thấp thỏm, mà ông cũng
chẳng nói cho tôi biết tình hình trong đó thế nào, chẳng hỏi tôi xem làm
cách nào cứu được ông ra. Thế mà ông ấy lại bảo rằng: ‘Ai bảo bà cứu tôi
ra, không biết quý trọng đồng tiền gì cả, tiêu tốn hết bao nhiêu thế, tôi ở
trong đó rất ổn.’ Ôi giời, tôi mới bảo: ông ở trong đó dễ chịu lắm chứ gì,
nếu không phải là tôi nhờ con gái nuôi gọi điện thoại sang bên đó, người ta
cũng chẳng để ông ở trong phòng đặc biệt, chẳng trách ông mới thoải mái
như thế! Cứ thử ngồi trong phòng giam thường xem ông có dễ chịu thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.