CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 195

nói: “Cẩn thận cái móng tay lá lan kìa! Nuôi dài thế này mà để gãy thì tiếc
lắm!” Vân Trạch đáp: “Để em bảo bọn gia nhân lấy móng tay vàng đeo vào
vậy.” Lan Tiên cười, rằng: “Cái thứ này cách rách quá, chẳng thà bảo bọn
nó đem xuống dưới bếp bóc cho xong.”

Mọi người đang khúc khích nói cười, Lựu Hỷ vén rèm thông báo: “Mợ

hai đến rồi ạ!” Lan Tiên, Vân Trạch đứng dậy nhường chỗ, Thất Xảo chưa
vội ngồi xuống, một tay chống cửa, một tay chống nạnh, trong ống tay áo
hẹp thõng xuống một chiếc khăn lụa nhàu màu tím nhạt, trên mình vận áo
màu đỏ tươi viền xanh cùng chiếc quần Như Ý ống nhỏ màu tím nhạt ánh
lam, khuôn mặt xương xương, môi đỏ, răng đều, mắt hình tam giác, nét
mày cong cong. Chị ta nhìn xung quanh, cười nói: “Mọi người đông đủ rồi
à! Hôm nay chắc tôi lại trễ rồi! Làm sao tôi không đến trễ cho được, phòng
thì tối om om, chải cái đầu cũng phải lần mò! Ai bảo cái cửa sổ phòng tôi
quay ngay ra sân sau cơ chứ? Đương không lại sắp riêng cái phòng ấy cho
tôi, dù gì thì cái vị kia nhà tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, mẹ con
tôi đang đợi làm mẹ góa con côi đây... không bắt nạt mẹ con tôi thì bắt nạt
ai?” Đại Trân dửng dưng không thèm đáp, Lan Tiên thì cười nói: “Chị hai
quen sống căn nhà ở Bắc Kinh rồi, chẳng trách chê nơi này bí bách là phải!”
Vân Trạch nói: “Hồi anh cả đi tìm nhà, vốn định tìm căn rộng rãi một chút,
nhưng mà ở Thượng Hải, được căn nhà như thế này, cũng sáng sủa chán
rồi.” Lan Tiên nói: “Đúng đấy! Nhà mình quả thực đông người quá, cũng
hơi chật một chút thật...” Thất Xảo vén ống tay áo lên, nhét khăn tay vào
trong chiếc vòng phỉ thúy, liếc Lan Tiên một cái, cười nói: “Thì ra thím ba
cũng chê đông người cơ đấy. Ngay như anh chị đây còn hiềm nỗi người
đông, chú thím lấy nhau còn chưa đầy một tháng, đương nhiên càng chê
đông rồi!” Lan Tiên nghe câu này, còn chưa thấy làm sao thì Đại Trân đã đỏ
mặt trước, đáp: “Đùa gì thì đùa, cũng phải có chừng mực, thím ba về nhà
mình còn chân ướt chân ráo, cô định để thím ấy nghĩ chúng ta là loại người
gì đây?” Thất Xảo kéo một góc khăn tay lên che môi, nói: “Biết các chị là
tiểu thư con nhà gia giáo rồi, các chị cứ thử đổi vị trí cho tôi thử xem, sợ là
một đêm thôi chị cũng chẳng ngủ quen ấy chứ.” Đại Trân phì một tiếng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.