CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 209

kê này chẳng có ích lợi gì với anh ta, vì thế anh ta đến muộn nhất. Song dù
sao thì cũng đã đến rồi, anh ta hoàn toàn không muốn để lộ ra vẻ mặt sốt
sắng hay ảo não gì. Trên mặt vẫn là nụ cười đỏ hồng, béo tốt. Trong ánh
mắt vẫn là vẻ bất cần đầy phóng túng.

Ông Chín đằng hắng lên một tiếng, thông báo vắn tắt một lượt về tình

hình kinh tế của nhà họ Khương, đoạn lại lật sổ sách ra đọc những nhà cửa
đất đai trọng yếu hiện có cùng thu nhập hàng năm. Thất Xảo đan chéo hai
tay đặt trước bụng, người ngả về phía trước, cố gắng tự mình giải thích từng
câu nói của ông Chín, đối chiếu với từng mục trước nay cô ả điều tra được.
Nhà ở Thanh Đảo, nhà ở Thiên Tân, đất ở ngoại thành Bắc Kinh, nhà ở
Thượng Hải... trong sổ công nợ, khoản nợ của cậu ba kếch xù, sau khi trừ đi
một phần thừa kế, anh ta vẫn còn nợ sáu vạn, thế mà nhà mợ cả và nhà mợ
hai cũng đành phải chịu, bởi anh ta đã trắng tay. Căn biệt thự kiểu Tây, thứ
duy nhất anh ta còn, là mua cho bà dì, cũng đã được đem ra cầm cố. Kỳ dư
cũng chỉ còn đồ trang sức hồi môn của bà lớn khi được gả về đây, được chia
đều cho ba anh em, phần của Quý Trạch cũng chẳng tiện sung công, bởi đó
là chút đồ kỷ niệm mẹ để lại. Thất Xảo đột nhiên kêu lên: “Ông Chín ơi!
Chúng con thiệt thòi quá!”

Trong gian phòng lớn vốn im phăng phắc, giờ lại có tiếng xì xào, cứa

vào lỗ tai, giống như tiếng lạo xạo sắt gỉ của máy lồng tiếng phim sau khi
hỏng. Ông Chín mở tròn mắt nhìn Thất Xảo nói: “Sao? Ngay mấy món
trang sức mẹ nó để lại cũng không nỡ cho nó hử?” Thất Xảo đáp: “Huynh
đệ tương thân, nợ nần sòng phẳng
, anh cả và chị dâu cả đành rằng không
lên tiếng, nhưng con thì không thể không vác cái mặt dày này ra nói vài câu
được. Con không so được với anh chị cả... Ông chồng quá cố nhà con giả
như có tài cán ra làm quan độ hai nhiệm kỳ, của nả dư dả một tí thì con
cũng vui vẻ thoải mái thôi, kể cả có xóa hết các khoản nợ của chú ấy hồi
trước cũng được. Nhưng ông chồng tội nghiệp nhà con hom hem bệnh tật
cả đời, nào có một đồng một cắc nộp quỹ, giờ thì bỏ lại mẹ góa con côi
chúng con, trông vào một hai cái đồng tiền tuất sống qua ngày. Con nửa
đường đứt gánh, Trường Bạch lại chưa đầy mười bốn, con đường phía sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.