CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 211

Sự căng thẳng này kéo dài mấy hôm, rốt cuộc người ta vẫn âm thầm

chia của theo kế hoạch đã định. Mẹ góa con côi đâm ra vẫn bị bắt nạt.

Thất Xảo dắt con trai Trường Bạch và con gái Trường An ra ngoài thuê

một căn nhà ở, rất ít qua lại với người nhà họ Khương. Sau đó mấy tháng,
Khương Quý Trạch bỗng nhiên tìm đến nhà. Khi nghe bà người ở thông
báo, Thất Xảo có tật giật mình, nghĩ bụng hôm chia nhà đã đắc tội với gã
ấy, không biết gã đang định giở trò gì. Nhưng kẻ cắp gặp bà già, làm sao
phải sợ hắn cơ chứ? Thất Xảo vận chiếc áo lụa xanh ngày thường vẫn mặc,
lại thắt vào chiếc váy lụa đen có dây sắt, bước từ trên lầu xuống. Trái ngược
hẳn với sự phỏng đoán của cô, Quý Trạch đứng dậy niềm nở hỏi thăm chị
dâu, lại hỏi cháu Bạch đang ở trong thư phòng phải không, chứng phát ban
của cháu An đã đỡ chưa. Trong lòng Thất Xảo lại ngờ rằng gã đến vay tiền,
càng cảnh giác, bèn ngồi xuống cười nói: “Chú ba dạo này lại phát tài rồi
phỏng?” Quý Trạch cũng cười: “Trông tôi giống kẻ vô tư lự hơn.” Thất Xảo
cười đáp: “Người có phúc tự nhiên thấy thong thả thôi! Mà chú từ xưa đến
nay có bao giờ vướng bận điều gì đâu.” Quý Trạch cười nói: “Đợi tôi bán
nhà xong, tôi còn không vướng bận nữa.” Thất Xảo nói: “Cái căn chú đem
ra cầm cố ấy đúng không? Chú định bán?” Quý Trạch đáp: “Hồi xưa lúc
mới xây, cũng phải bỏ công bỏ sức một chút, những chỗ bài trí toàn là kiểu
mình yêu thích cả, đương nhiên chẳng nỡ bán đi. Về sau chị cũng biết đấy,
mảnh đất ấy rất được giá, năm kia cho chuyển thành dãy nhà trọ, đi thu tiền
thuê từng nhà một, làm việc với cái bọn nhà nghèo, tôi thật sự thấy phiền
toái lắm, đâm ra định bán đứt nó đi cho rảnh nợ.” Thất Xảo nghĩ thầm trong
bụng: “Chỉ được cái to mồm! Tôi chẳng biết thừa cái trò vặt của chú, lại
còn giả vờ ra vẻ đại gia trước mặt tôi nữa chứ!”

Tuy Quý Trạch không than nghèo kể khổ với Thất Xảo, song hễ nhắc tới

tiền bạc, cô ả cứ cảm thấy có gì đó nguy hiểm, bèn lảng sang chuyện khác:
“Cô ba khỏe không? Bệnh đau lưng còn tái phát không?” Quý Trạch cười
đáp: “Tôi cũng lâu lắm rồi không gặp cô ấy.” Thất Xảo nói: “Nói vậy là
sao? Cô chú cãi nhau à?” Quý Trạch cười nói: “Lâu nay chúng tôi cũng
chẳng cãi nhau lần nào. Bất đắc dĩ gặp nhau nói vài câu cũng là hiếm khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.