CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 213

Thất Xảo quay mặt đi, cười nhạt: “Tôi tin lời chú mới lạ!” Quý Trạch

cũng liền bước tránh ra, nói: “Cũng được. Chị làm sao có thể tin tôi được cơ
chứ? Từ ngày chị đến nhà tôi, tôi không thể ở nhà một giây một phút nào
được, chỉ muốn ra ngoài. Trước lúc chị tới, tôi có bao giờ buông tuồng như
vậy đâu, những chuyện sau này đều là để tránh gặp chị! Lấy Lan Tiên rồi,
tôi càng chơi bời hơn, tránh chị là một chuyện và còn để tránh cả cô ấy nữa.
Mỗi lần gặp chị, nói chẳng được dăm câu, tôi đã chỉ chực xung lên... chị
đâu có biết trong lòng tôi khổ sở thế nào? Chị càng đối tốt với tôi, trong
lòng tôi lại càng khó chịu... Tôi luôn phải khống chế bản thân... Tôi không
thể đương không hủy hoại cuộc đời chị được. Nhà mình nhiều người, lắm
tai mắt, tôi là đàn ông thì chẳng ngại, chứ chị thì không thể được!” Tay Thất
Xảo run bần bật, chùm ngù vàng hoa hạnh trên cán quạt run rẩy cọ lên trán.
Quý Trạch nói: “Chị tin cũng được! Không tin cũng được! Mà tin thì rồi
sao? Dù gì thì chúng ta cũng đã qua nửa đời người rồi, có nói gì đi nữa
cũng chỉ phí lời. Tôi chỉ mong chị thông cảm cho nỗi lòng này của tôi. Bao
khổ sở tôi phải gánh chịu vì chị cũng coi như không uổng.”

Thất Xảo cúi đầu, đắm mình trong dòng ánh sáng, tiếng nhạc khe khẽ,

niềm vui khe khẽ... Bấy năm nay, cô với Quý Trạch như chơi trò đuổi bắt,
chỉ có điều không gần nhau được, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay! Chẳng
phải đấy sao, nửa đời người đã hết rồi... tuổi hoa niên đã trôi đi mất rồi. Đời
con người ta rắc rối phức tạp, vô lý như vậy đấy. Khi xưa cô về làm dâu nhà
họ Khương vì điều gì? Vì tiền ư? Không phải, là vì muốn gặp Quý Trạch, vì
số phận đã an bài, cô và Quý Trạch phải yêu nhau. Cô khẽ ngẩng đầu lên,
Quý Trạch đứng trước mặt cô, hai tay nắm lên chiếc quạt của cô, má áp lên
mặt quạt. Anh ta cũng đã già đi chục tuổi, nhưng con người suy cho cùng
vẫn là con người ấy! Lẽ nào anh ta lại bỡn cợt cô? Anh ta nhằm vào tiền
bạc của cô, mấy đồng tiền cô phải bán đứt cả đời mình để đổi lấy? Ý nghĩ
xoay chuyển khiến cô liền nổi giận đùng đùng. Cứ cho là cô trách nhầm anh
ta đi nữa, nhưng những gì anh ta chịu đựng vì cô đâu có thấm tháp gì so với
sự khổ sở cô phải gánh chịu vì anh ta? Khó khăn lắm cô mới nguôi ngoai
được, vậy mà anh ta lại tới khơi gợi lại, cô hận anh ta. Anh ta vẫn đang nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.