CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 217

Qua mùa thu lại là mùa đông, Thất Xảo mất đi sự tiếp xúc với hiện thực.

Tuy cô ả vẫn nóng nảy, vẫn đánh a hoàn, đổi nhà bếp, nhưng luôn có một
chút gì đó thờ thẫn vô hồn. Anh trai và chị dâu có đến Thượng Hải thăm cô
hai bận, ở không đến chục ngày, rốt cuộc vẫn mãi là những chuyện kể lể
không thể nào chịu được đối với cô, thế nhưng trước lúc họ đi, các món đồ
cô tặng họ cũng không thiếu một thứ nào. Cháu trai của cô là Tào Xuân Hy
lên thành phố tìm việc, tạm ghé lại ở nhà cô. Xuân Hy tuy là một chàng trai
đầu óc cục mịch, song cũng rất biết trên biết dưới. Con trai của Thất Xảo là
Trường Bạch, con gái là Trường An, cũng đã mười ba mười bốn tuổi, có
điều vóc dáng gầy nhỏ, đâm ra trông cứ tưởng mới bảy tám. Tết năm ấy,
một đứa mặc áo dài lụa chần bông màu lam, một đứa mặc áo dài gấm chần
bông màu lục, quần áo quá dày, cồm cộm lên ở hai cánh tay, hai khuôn mặt
trắng mỏng quẹt, đứng xếp hàng trông cứ y như người phất bằng giấy. Sau
bữa trưa, Thất Xảo còn chưa ngủ dậy, Tào Xuân Hy chơi xúc xắc ăn tiền
với hai đứa em, Trường An thua hết tiền mừng tuổi, vẫn không chịu ngừng
tay. Trường Bạch vớ lấy mấy đồng xu trên bàn, cười nói: “Không chơi với
anh nữa!” Trường An nói: “Mình lấy mứt sen ra thay tiền vậy!” Xuân Hy
trả lời: “Mứt sen bỏ vào túi sẽ bẩn quần áo.” Trường An nói: “Lấy hạt dưa
cũng được, trên nóc tủ còn có một lọ đấy.” Nói đoạn bèn dịch một chiếc trà
kỷ tới, leo lên ghế lấy lọ hạt dưa. Xuân Hy cuống quýt kêu lên: “An cẩn
thận ngã đấy, anh không chịu trách nhiệm đâu nhé!” Xuân Hy chưa nói hết
câu, Trường An đã ngã ngửa ra phía sau, nếu không có Xuân Hy đỡ, chắc
đã bổ chửng rồi. Trường Bạch đứng bên cạnh vỗ tay cười lớn, Xuân Hy thì
lầm bầm mắng, song cũng không nhịn nổi cười, cả ba người đều cười rộ
lên. Xuân Hy bế em An xuống đất, bỗng liếc thấy trong tấm gương thay
quần áo trên cái tủ gỗ gụ, Thất Xảo đang đầu bù tóc rối, chống nạnh đứng
trước cửa, bất giác sững người, vội buông Trường An xuống, quay lại nói:
“Cô dậy rồi ạ!” Thất Xảo hùng hổ chạy lại, đẩy Trường An ra sau lưng
mình, Trường An đứng không vững, ngã uỵch xuống đất. Thất Xảo chỉ cốt
lấy thân mình chắn cho con gái, gằn giọng nói với Xuân Hy: “Mày là cái đồ
lòng lang dạ sói! Tao đem cơm ngon rượu ngọt ra thết đãi cái loại lòng lang
dạ sói nhà mày, có chỗ nào bạc mà mày định lừa lọc con gái tao? Mày lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.