CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 218

lang dạ sói, tưởng tao không biết được chắc? Mày đừng tưởng dạy hư con
gái tao, là tao có thể nhắm mắt nhắm mũi gả nó cho mày, để mày cưỡng
đoạt gia sản nhà tao! Cái loại khốn nạn nhà mày chắc cũng chẳng nghĩ được
chủ ý này đâu, chắc là bố mẹ mày nhúng tay vào mách nước! Đúng là hai
đứa già mà khốn nạn, bụng dạ xấu xa, vong ơn bội nghĩa! Rắp tâm lấy tiền
của tao, trò này không xong, lại bày trò khác!” Xuân Hy tức trợn trắng mắt,
đang định phân bua, Thất Xảo lại nói tiếp: “Mày còn mặt mũi nào mà ăn
nói với tao! Không mau cút đi cho khuất mắt, đừng để bà phải lấy gậy đuổi
mày!” Nói đoạn, xô đẩy hai đứa con ra ngoài, bản thân cũng thở hổn hà hổn
hển, tay vịn vào đứa a hoàn đi ra. Xuân Hy suy cho cùng cũng trẻ người
nóng tính, lửa giận tràn hông, lập tức rời khỏi nhà họ Khương.

Thất Xảo trở về phòng khách, nằm trên sập hút. Trong phòng tối om,

chiếc rèm cửa bằng nhung cũng được kéo lại. Thi thoảng gió luồn qua khe
cửa sổ thổi tới, chiếc rèm lay động, mới thấy le lói một chút màu trời sù sì
dưới mấy quả cầu nhung đen lục, ngoài ra chỉ còn ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ
bàn đèn thuốc phiện và hỏa lò đã gầy lửa. Trường An chưa hết sững sờ,
ngồi ngây trên chiếc ghế con bên lò lửa. Thất Xảo nói: “An lại đây!”
Trường An biết sẽ bị mẹ đánh, chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, bèn giở đi
giở lại chiếc áo sơ mi kẻ ca rô đỏ phơi trên tấm vỉ bằng sắt tây cạnh lò, nói:
“Sắp cháy rồi mẹ ạ!” Chiếc áo sơ mi bốc lên mùi sợi nóng rực.

Thất Xảo lại không hề tỏ vẻ muốn đánh mắng con, chỉ trách mắng một

hồi, rồi nói: “Qua Tết năm nay con cũng đã mười ba tuổi rồi, cũng phải hiểu
đời một tí. Anh họ con tuy không phải người ngoài, nhưng đàn ông trên đời
này đều khốn nạn như nhau cả. Bản thân con phải biết thận trọng, chẳng có
đứa nào không lăm le tiền của con đâu?” Một cơn gió thổi lại, lộ ra sắc trời
lạnh băng màu trắng giữa những quả cầu nhung trên rèm cửa, bóng tối nóng
ấm trong phòng bị khoét lên một hàng lỗ nhỏ. Ngọn lửa trong bàn đèn vừa
tạt xuống, cái bóng trên mặt Thất Xảo dường như đậm thêm một lớp. Cô ả
đột nhiên ngồi nhỏm dậy, hạ giọng nói: “Đàn ông... kể cả chạm vào cũng
không được! Đứa nào chẳng lăm le tiền của con? Mấy đồng tiền của mẹ
không phải dễ kiếm, cũng không dễ giữ đâu con ạ! Đến khi vào tay các con,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.