CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 219

mẹ cũng không thể ngây mắt ra nhìn các con mắc lừa được, mẹ bảo An về
sau phải đề phòng hơn, An đã nghe rõ chưa?” Trường An rủ đầu xuống đáp:
“Nghe rõ rồi ạ!”

Một chân Thất Xảo hơi tê, bèn cúi người xuống bóp bóp bàn chân. Chỉ

trong tích tắc, trong mắt chợt nhen nhói lên một nhúm ký ức đẹp dịu dàng.
Cô nhớ đến người đàn ông lăm le tiền của mình.

Chân Thất Xảo từng bị bó, trong chiếc giày lụa thon nhỏ được nhét

bông, vờ như một đôi chân tân thời cỡ nhỡ. Cô ả nhìn đôi chân ấy, chợt chột
dạ, liền cười nhạt một tiếng, nói: “Ngoài miệng thì con vâng dạ, nhưng mẹ
đâu có biết trong lòng con hiểu rõ thật hay vẫn lơ mơ? Mà An cũng lớn
chừng này rồi, bàn chân lại to, đi đâu chẳng được? Dù mẹ quản được con,
thì cũng không hơi đâu theo dõi con cả ngày được. Kể ra năm nay con mười
ba tuổi, bó chân cũng đã muộn rồi, phải trách mẹ làm lỡ việc. Nhưng giờ
lập tức bó chân ngay cũng vẫn còn kịp!” Trường An nhất thời không nói lên
lời, song mấy bà người ở đứng bên cạnh lại cười nói: “Giờ chân nhỏ không
còn là thời thượng nữa rồi, chỉ sợ sau này chị An nhà mình gặp rắc rối lúc
lấy chồng.” Thất Xảo nói: “Đừng có nói linh tinh! Tôi chẳng lo con gái tôi
không ai thèm lấy, không phiền mấy bà phải lo! Không ai lấy thật thì tôi
nuôi nó cả đời cũng được!” Thất Xảo quả nhiên bó chân cho Trường An
thật, con bé đau quá khóc rống lên thảm thiết. Bấy giờ ngay cả những người
thủ cựu ở nhà họ Khương, người từng bó chân cũng đã đều bỏ ra cả, chứ
đừng nói đến những người chưa bó chân, thành thử họ đều lấy chuyện
Trường An bó chân ra làm trò cười. Trường An bó chân hơn một năm, cái
hứng nhất thời của Thất Xảo qua đi, lại thêm bà con họ hàng khuyên nhủ,
dần dần không bắt Trường An phải bó chân nữa, song bàn chân của Trường
An thì không thể nào trở lại hình dạng ban đầu được.

Con cái của nhà cả và nhà út họ Khương đều vào học ở trường Tây, Thất

Xảo luôn rắp tâm ganh đua với họ về mọi mặt, thành ra cũng bắt Trường
Bạch thi vào. Trường Bạch ngoài đánh bài ra, chỉ thích chạy tới phòng tập
hý kịch, dụng công luyện giọng cả ngày ở đó, chỉ sợ vào trường rồi sẽ trễ
nhác buổi tập, nên không chịu đi. Thất Xảo không còn cách nào, đành đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.