CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 58

này đến lần khác, chẳng có hồi ức vui vẻ nào đáng lưu luyến cả. Thế nhưng
vẫn chính là những tháng ngày trẻ trai đau khổ, hoang tàn đó đã thật sự
chạm đến tim ông, khiến ông bây giờ nhớ lại, có cảm giác như những làn
mưa bụi bay nhè nhẹ và cả mùa đông cùng ùa vào trong mắt, mắt mũi đều
cay sè như có nước ứ bên trong.

Ông Mễ định thần lại, đẩy cái gọng kính vàng lên, hơi xoay người trong

lớp áo, bên ngoài lạnh, càng cảm giác rõ rệt sự ấm cúng sạch sẽ trong xe.
Thời tiết mưa nhỏ giống như một con chó to màu nâu thẫm, bộ lông rậm rì,
ẩm ướt, cái mũi đen lạnh ngắt gí sát vào mặt người ta ngửi hít mãi không
thôi. Đôn Phượng dừng xe xuống mua một túi hạt dẻ rang đường, tạm thời
đưa ông Mễ cầm hộ để mở ví da trả tiền. Chiếc túi giấy nóng hổi trong tay
ông, nóng đến không còn cảm giác. Cách cả tầng tầng lớp lớp những quần
những áo, ông vẫn có thể cảm thấy bờ vai cô; bị ngăn cách bởi lớp đệm vai
áo khoác của ông, lớp đệm vai áo khoác của cô, đó là người đàn bà trong
hiện tại của ông, hiền dịu, thượng lưu, hai ba năm trước cũng là một người
đẹp. Lần này ông không hề xông vào đời sống hôn nhân một cách hồ đồ
hấp tấp, mà đã nghe ngóng thăm dò từ trước, có kế hoạch đàng hoàng, hy
vọng những năm tuổi già được hưởng chút niềm hạnh phúc êm đềm, có
hồng nhan tri kỉ bên mình, để bù đắp cho những chuyện không vừa ý khi
xưa. Vậy mà... ông mỉm cười đưa túi hạt dẻ cho cô, cô đổ vài hạt ra bóc ăn;
đối lập với mặt đường đen bóng và những thân cây màu nâu, mặt cô đỏ
hồng, bèn bẹt, mắt mi đều rõ nét, không trang điểm mà cũng như vẽ mắt kẻ
mày. Ông Mễ mỉm cười nhìn cô. Đối với người đàn bà trước đây ông chỉ
toàn cãi vã đánh lộn, đối với cô lại khi thì “xin lỗi” lúc nói “cảm ơn”, cũng
chỉ có “cảm ơn” với “xin lỗi” mà thôi.

Đôn Phượng vứt vỏ hạt dẻ đi, xoa xoa tay rồi đeo lại găng vào. Vai kề

vai ngồi cạnh người đàn ông của mình, cảm giác rất bình yên. Bên đường
có người vén áo bông đứng đái vào tường - cũng không biết sợ lạnh! Chiếc
xe kéo đi qua bưu điện, đối diện bưu điện có một ngôi biệt thự màu xám
xây theo lối Âu kiểu cũ, trên ban công có một con vẹt to, cứ thê thiết kêu
khèng khẹc, lần nào đi ngang qua cũng làm cô nhớ lại nhà chồng cô lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.