CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 61

Đôn Phượng hỏi: “Anh họ em có nhà không?” Dương phu nhân khe khẽ

thở dài, nói: “Anh ấy có bao giờ về sớm thế đâu? Em không biết đấy thôi,
bây giờ nhà bọn chị có còn giống cái nhà nữa đâu?” Đôn Phượng cười nói:
“Cũng chỉ có anh chị, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn như vợ chồng son,
suốt ngày cãi vã.” Lần đầu tiên Đôn Phượng và ông Mễ gặp gỡ, cũng là ở
nhà họ Dương, hôm đó vợ chồng chủ nhà cũng cãi nhau, rất Tây, cứ như
một đôi tình nhân. Ông Mễ ở đó, tự nhiên thấy ghen tị, bèn cố tình lân la
nói chuyện với Đôn Phượng để chọc tức Dương phu nhân, sau đó lại lấy xe
ô tô đưa Đôn Phượng về nhà, mọi chuyện bắt đầu như thế... Quả thật là bắt
đầu từ chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng Đôn Phượng cũng không thể thừa
nhận - vì như vậy thì tổn thương cho lòng tự trọng của cô quá. Song nếu
bảo hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Dương phu nhân thì cũng không
đúng, sự ghen tị của Đôn Phượng xưa nay không bao giờ là vô căn cứ, cô
tin như vậy.

Cô còn nhớ buổi tối hôm đó, ngồi quanh chiếc bàn vuông mặt bọc da

nẹp đồng này đánh mạt chược, cô không được quyền thua, nhưng lại phải
làm ra vẻ rất điềm nhiên. Bây giờ cô dư dả rồi, tha hồ hà tiện một chút cũng
chẳng sao; chứ làm một người họ hàng nghèo, lúc nào cũng phải chăm
chăm cư xử sao cho rộng rãi. Bây giờ cô dư dả rồi, còn nhà họ Dương,
trong cái đận khó khăn này, lại giống như hầu hết các gia đình khác, càng
ngày càng sa sút. Nhưng Dương phu nhân vẫn phải chơi bài, chỉ những
người chơi bài là đã thay sang nhóm khác, hầu hết là bọn thanh niên vô
công rồi nghề; Đôn Phượng thấy thật chướng mắt. Trong số đó có một
người vận Âu phục đen, đến áo gi lê mặc trong cũng không có, ngồi đằng
sau Dương phu nhân, nói: “Bác Dương, cháu đi gọi điên thoại một chút,
nhân tiện mua xà phòng, có cần mua luôn cho bác một bánh không?” Hỏi
một hồi, Dương phu nhân vẫn lờ đi, cái áo choàng tuột xuống khỏi vai, cậu
ta liền đưa ngón tay trỏ khẽ vạch vào lưng chị ta. Chị ta hình như không
biết buồn nên cũng chẳng nhận ra. Cậu ta bèn quay người đi nhổ đờm, chị
ta lại ấn một quân bài lên lưng cậu ta, vạch quân bài trượt xuống thành một
đường thẳng, nói: “Đấy, vẽ một ranh giới, nam nữ bất thân, nhé!” Mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.