CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 63

Bước lên cầu thang, Đôn Phượng đi trước, quay đầu lại liếc ông Mễ một

cái, hơi cười bĩu môi như muốn nói: “Hoài công anh trước đây cứ xem chị
ta như báu vật không bằng!” Ông Mễ trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười
mỉm đầy tự trọng. Mấy đứa con của Dương phu nhân xuất hiện ở đầu cầu
thang, đồng thanh chào cô rồi lẩn đi mất.

Dương lão phu nhân ưa sạch sẽ, bọn trẻ con không mấy khi dám vào

phòng, nên không đứa nào đi theo cô. Trong phòng có một cái bàn viết bằng
kim loại màu xanh lục xỉn, một cái ghế khuyên kỷ

(7)

bằng kim loại, một cái

tủ cao đựng giấy tờ cũng bằng kim loại, tủ lạnh, điện thoại. Do truyền thống
khoáng đạt của nhà họ Dương, nên đến cả Dương lão phu nhân cũng thích
các loại đồ đạc ngoại quốc tân tiến, nhưng trong không khí âm u của căn
phòng không mở cửa sổ, người ta vẫn có cảm giác đó là căn phòng của một
bà lão. Mặc dù lão phu nhân đã cai nghiện nha phiến rồi, nhưng vẫn còn để
một cái bàn đèn. Lão phu nhân nằm trên một tấm đệm in hoa đọc báo, dưới
vạt áo bông lộ ra chiếc quần len màu tím chết, dùng dây buộc lại ở chỗ mắt
cá chân, thành ra kiểu quần bo gấu. Bà ngồi dậy nói chuyện với bọn họ, kéo
kéo chiếc quần len xuống, cười vẻ xin lỗi, nói: “Cháu xem mợ làm ra cái bộ
dạng thế này! Năm nay rét sớm, cũng định may một cái quần bông đấy, cơ
mà một cái quần bằng giá cả một cái xường xám! Đành mặc tạm thế này rồi
tính sau.”

Ông Mễ nói: “Bên bọn cháu đã đốt một chậu than rồi, nhưng đến lúc

lạnh thật thì cũng vẫn không ổn.” Đôn Phượng tiếp lời: “Anh ấy khuyên
cháu may một cái áo da. Bên nhà cháu lại có tới hai cái áo da cũ của nam,
nên định đem ra sửa lại.” Dương lão phu nhân nói: “Thế thì tốt quá còn gì,
vải ngày xưa chỉ có vừa tốt vừa bền hơn bây giờ.” Đôn Phượng nói: “Chỉ sợ
không đủ vải.” Dương lão phu nhân nói: “Áo nam giới to hơn, lại không đủ
cho cháu sửa sao?” Đôn Phượng đáp: “Hai cái áo đó của cháu, chỗ eo rất
chật.” Dương lão phu nhân cười nói: “Là áo của cháu chứ gì? Mợ còn nhớ
ngày xưa cháu mặc theo kiểu con trai, đội cái mũ mỏ vịt, lại còn tết một
bím tóc dài, trông giống như bọn hát kịch.” Đôn Phượng thưa: “Không,
không phải áo của cháu.” Cô hất cao gương mặt đầy đặn trắng hồng, mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.