CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 70

nhất cháu không phải người ghen tuông, hơn nữa đối với ông ấy, cháu cũng
chẳng có tình cảm gì.” Lão phu nhân cười nói: “Đây chẳng qua cháu nhất
thời nóng giận nên mới nói thế phải không?” Đôn Phượng ngây người
ngước đôi mắt lên, trên gương mặt béo tốt hồng hào của cô, chỉ riêng có đôi
mắt là nghiêm khắc, vô hồn, như thể sắp sửa trợn lên, thế nhưng cô vẫn
cười nói: “Chuyện của cháu, nào phải mợ không rõ? Cháu cũng chỉ là vì
cuộc sống.” Lão phu nhân cười nói: “Nhưng bây giờ dù gì cũng là vợ
chồng...” Đôn Phượng vội vã nói: “Chẳng giấu gì mợ, nếu chỉ vì cần đàn
ông, cháu cũng chẳng lấy ông Mễ.” Cô đỏ cả mặt lên, lại ngồi sát thêm một
chút, mỉm cười nói khẽ: “Thực ra bọn cháu cũng thật hiếm khi lắm, không
biết mấy tháng mới có một lần.” Nói xong, cô mở to đôi mắt nhìn thẳng vào
bà mợ, trên môi vẫn giữ nụ cười mỉm. Lão phu nhân nhất thời không nghĩ
ra lời nào để đáp lại, chỉ cười cười. Đôn Phượng đoán biết được suy nghĩ
của lão phu nhân, bèn cướp lời nói: “Đương nhiên tình cảm vợ chồng cũng
không quan trọng mấy chuyện đó. Nhưng đối với người như Mễ tiên sinh,
cũng thực rất khó mà có tình cảm với ông ấy được.” Lão phu nhân nói:
“Ông ấy đối với cháu thật rất tốt đấy, mợ thấy cháu đối với ông ấy cũng
tốt.” Đôn Phượng nói: “Vâng, vì bản thân mình, cháu cũng phải quan tâm
đến ông ấy, quần áo, ăn uống... cũng mong chăm sóc ông ấy đâu ra đấy,
sống được lâu thêm vài năm là tốt rồi.” Cô tự nói đùa rồi tự bật cười. Lão
phu nhân nói: “May mà Mễ tiên sinh cũng tráng kiện, trông chẳng giống
người sáu mươi tuổi chút nào.” Đôn Phượng lại nói: “Cái ông thày xem bói
ngoài đường lúc nãy cháu nói với mợ đó, có mặt ông ấy, cháu chưa nói hết.
Ông thày bảo ông ấy là người có tiếng tăm trong giới làm ăn, nói số ông ấy
không chỉ có một đời vợ, lại nói năm nay nhất định vợ chết.” Lão phu nhân
nói: “Ồ... nói vậy cái bệnh này không khỏi được rồi.” Đôn Phượng nói:
“Vâng, lúc đó cháu hỏi luôn: thế là tôi sắp chết sao? Ông thày bói nói:
không phải cô, sau này cô chỉ có tốt thôi.” Lão phu nhân nói: “Thực ra cái
người đàn bà đó có chết cũng phải rồi.” Đôn Phượng cúi xuống vừa đấm
vừa xoa đầu gối, lặng lẽ cười nói: “Ai mà không biết thế chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.