CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 11

đầu của mẹ chúng đã lìa khỏi cổ. Trái táo còn trong tay bà ta... nhưng còn
miệng đâu mà ăn chứ. Buồn... quá buồn!

Sau đó gã lạ mặt hỏi những người đồng hành mới của hắn điều quan tâm

chính của họ là gì. Ông Pickwick cho biết ông thích tìm hiểu về bản chất
con người; ông Snodgrass thú nhận ông muốn trở thành thi sĩ; còn ông
Winkle khẳng định ông rất say mê thể thao.

- Thể thao à, ê? - Gã lạ mặt hỏi - Mấy con chó hả, thưa ông?

Ông Winkle trả lời lúc này ông không còn nuôi chó săn nữa. sau đó gã lạ

mặt kể một câu chuyện dài - vẫn bằng cái lối dùng những câu cộc lốc quen
thuộc của hắn - về việc hắn từng có một con chó. Một hôm, theo lời hắn,
hắn mang súng ra khỏi nhà. Hắn vào một khu rừng. Con chó không đi theo.
Hắn huýt sáo gọi. Con chó không thèm nhúc nhích. Hắn gọi tên con vật:
"Ponto!" Con vật vẫn ngồi bất động. Hắn quay lại chỗ con chó. Nó đang
chăm chú nhìn một tấm bảng thông báo:

"Đất tư nhân. Bất cứ con chó nào lọt vào sẽ bị bắn bỏ".

Vậy thì đâu có gì lạ, khi con chó không chịu đi qua! Con chó mới khôn

gớm! Một con thú có giá trị. Rất giá trị.

Ông Pickwick bắt đầu ghi một điều mới mẻ nữa về con chó biết đọc này

vào cuốn sổ, còn gã lạ mặt lại chuyển sự chú ý của hắn sang ông Tupman.
Người đàn ông quý phái này không chịu thừa nhận mối quan tâm chính của
mình là các bà, thế nhưng ông ta đang dán chặt đôi mắt đầy vẻ âu yếm vào
một phụ nữ trẻ đang đi trên vỉa hè.

- Đúng là một cô gái xinh đẹp hả, ê? - Gã lạ mặt trầm trồ, rồi hắn bắt đầu

kể một câu chuyện dài về một trong những chuyện tình của hắn. Ông
Tupman chăm chú nghe với thái độ say mê. Gã lạ mặt vẫn tiếp tục kể hết
chuyện này đến chuyện khác cho đến khi tòa lâu đài Rochester hiện ra trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.