CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 111

gắng của ông là hai đầu gối xây xát rướm máu và cái quần bị rách. Lối đi
duy nhất để thoát khỏi nơi này là phải đi qua ngôi nhà.

Một phen nữa, ông lại lần mò về phía cái của vườn và gõ nhẹ. Ông cố

nín thở và lắng nghe tiếng động qua lỗ khóa. Có tiếng thầm thì từ phía trong
bên kia, rồi một giọng nói vọng tới chỗ ông:

- Ai đó - Rõ ràng là một giọng nói phụ nữ, và hầu như ngay lập tức sau

đó, có ba bốn giọng nói khác tiếp theo từ một cửa sổ mở trên lầu vọng
xuống và đều hỏi lớn - Ai đó?

Ông Pickwick không dám cục cựa. Dù sao - Ông nghĩ - Ông phải giữ im

lặng cho tới lúc mọi chuyện trở nên an toàn đã, rồi ông sẽ lại leo qua tường
hoặc ông sẽ chết vì sự thử thách đó. Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra. Ông
Pickwick lùi lại tới chỗ xa nhất mà ông có thể lùi được, nhưng ông chỉ làm
một hành động vô ích; vì cánh cửa chỉ mở một nửa, nên ông phải vội vàng
nấp mình vào giữa cánh cửa và bức tường.

- Ai đó? - Có đến bốn chục giọng nói phụ nữ đồng loạt ré lên, đủ thứ

giọng của đám nhân viên, đám hầu gái và đám nữ sinh nội trú; và đám này
chẳng ăn bận gì khác hơn những bộ đồ ngủ của họ. Ông Pickwick im thin
thít.

- Đầu bếp đâu - Bà hiệu trưởng ra lệnh, bà ta đang đứng an toàn ở chỗ

đèn cầu thang - Chị mau ra chỗ ấy coi thử có ai không?

- Em không muốn đi chút nào! - Chị đầu bếp trả lời rồi bật khóc.

Nghe nói thế bà hiệu trưởng phừng phừng nổi giận, và tất cả ba chục cô

nữ sinh nội trú cùng mắng chị bếp là một kẻ ngốc nghếch, còn ba bà giáo
thì nhìn chị này với tia mắt hằn học ghê gớm. Vì thế, chị đầu bếp đáng
thương đành phải bước tới vài bước, rồi chị ta tuyên bố một cách dứt khoát
là chẳng trông thấy gì hết. Chị này vừa sửa soạn đóng cánh cửa lại thì một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.