CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 119

đạn từ họng súng của ông Winkle rít ngang tai ông quản gia và thằng con
trai ông ta.

- Ông bắn thứ quỷ quái gì vậy? - Ông Wardle hỏi.

- Tôi đâu có tính bắn - Ông Winkle khốn khổ trả lời - Súng tự động nổ

mà.

- Tôi ước gì nó sẽ giết được một thứ gì đó theo ý nó - Ông Wardle nói,

hoàn toàn thất vọng khi trông thấy cả bầy chim yên lành bay đi tứ tán trước
khi ông đến gần chúng hơn, đúng khoảng cách để nổ súng.

- Ông ấy nói thật chứ không chơi đâu, mà cũng chẳng lâu lắc gì! - Ông

quản gia nói ánh mắt nhìn ông Winkle với vẻ khinh thường - Nhưng xin
ông đừng lo, thưa ông. Bản thân tôi không có gia đình; và ông chủ tôi sẽ
cho mẹ thằng nhỏ này một túi tiền còm kèm theo vài lời an ủi, nếu thằng
nhỏ bị giết trên đất ông ấy. Ông có thể nạp đạn mới, thưa ông.

- Đem khẩu súng của ông ấy đi nơi khác ngay! - Ông Pickwick hét lớn

từ cái xe cút-kít - Đem nó đi ngay trước khi ông ấy giết chết một người
khác.

Chẳng ai tỏ vẻ sẵn sàng làm theo lời ông Pickwick yêu cầu, rồi ông

Winkle được phép nạp đạn lại, và họ tiếp tục đi. Thỉnh thoảng họ cũng tìm
thấy vài con chim, và ông Winkle cũng nổ súng được vài lần, cố xoay xở
sao cho khẩu súng của ông không làm ai bị thương, dù rằng ông ta có hai
lần suýt bắn trúng mấy con chó. Ông Tupman có vẻ thành công hơn, ông
này sớm nhận ra điều quan trọng nhất trong lúc nổ súng. Thế nên, ông
quyết định thực hiện ý nghĩ hay ho nhất của mình là cứ nhắm tịt mắt lại và
bắn thẳng lên không khí. Trong một lần bắn theo kiểu đó, lúc mở mắt ra, lại
đúng ngay dịp để nhìn thấy một con chim rất mập bị thương đang rơi xuống
đất. Ông ta vừa định mở miệng ngợi khen ông Wardle thì ông này bước
thẳng lại chỗ ông và bắt tay ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.