CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 128

lại và tìm cách thắp sáng ngọn nến đã tắt, nhưng mẩu nến đã cháy sạch, chỉ
còn lại cái đế đèn.

- Chẳng có gì phải lo lắng - Ông Pickwick tự nói với mình - Ta có thể

thay quần áo nhờ ánh lửa của lò sưởi, cũng tốt chán.

Ông kéo bức rèm cho kín quanh giường, rồi ngồi xuống cái ghế trước lò

sưởi, bắt đầu tháo giày và bít tất. Sau khi làm xong việc này, ông cởi áo
khoác ngoài rồi áo khoác ngắn bên trong, đặt những thứ đó lên giường thật
ngăn nắp. Đúng lúc ông vừa bắt đầu cởi cái quần dài ra, chợt có tiếng động
khiến ông ngừng ngay công việc đang làm; cánh cửa phòng chậm chạp mở
ra.

Nụ cười cố hữu vẫn còn đọng trên gương mặt ông Pickwick, nhưng ông

đã đứng im lặng bất động. Từ một vị trí cách xa mép giường, ông đứng nép
mình vào chỗ trống còn lại trong căn phòng, phía sau tấm rèm che giường.
Rất lặng lẽ, một người nào đó bước vào phòng khóa cửa lại rồi đặt cái giá
nến xuống mặt bàn. Có phải hắn là một tên trộm không nhỉ? Nếu không
phải kẻ trộm thì hắn có thể là ai? Với những động tác nhẹ nhàng nhất, ông
Pickwick rón rén từng bước đến chỗ mép rèm, đưa mắt nhìn khắp phòng.

Và ông suýt ngất xỉu vì sửng sốt. Thay vì chộp được một tên trộm, ông

lại trông thấy một quý bà vào khoảng lứa tuổi trung niên, phong phanh
trong bộ đồ ngủ của mình, đang đứng chải tóc trước cái gương lớn. Thật
nhanh, ông Pickwick thụt đầu vào lại, trên mặt ông bắt đầu chảy xuống
những giọt mồ hôi lạnh. Rõ ràng người phụ nữ nọ có ý định sẽ ngủ lại trong
căn phòng này. Chắc hẳn ông đã vào nhầm phòng bà ta. Bằng cách này
hoặc cách khác, ông phải báo động cho bà kia biết sự có mặt của ông. Ông
ho một tiếng nhỏ.

Người phụ nữ khẽ cử động nhưng không lên tiếng. Ông lại thò đầu ra

khỏi tấm rèm. Bà kia lúc này đang ngồi cạnh lò sưởi, trông bà có vẻ đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.