CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 129

mơ màng ngắm ngọn lửa đang nhảy múa. Ông Pickwick lại ho, lần này
tiếng ho lớn hơn nhiều.

- Lạy Chúa! - Người phụ nữ kêu lên - Cái gì thế?

- Chỉ... chỉ là... chỉ có một ông tử tế đàng hoàng ở đây thôi ạ - Ông

Pickwick lên tiếng, ló hẳn cái đầu ra.

- Một người đàn ông lạ mặt trong phòng tôi ư! - Người phụ nữ lại kêu

lên, rồi chạy bổ về phía cánh cửa.

- Xin đứng lại - Ông Pickwick gọi - Rõ ràng là tôi, thưa bà thân mến, là

tôi đã vào nhầm phòng và đây hoàn toàn do lỗi của tôi ạ.

- Nếu điều ông vừa nói đúng sự thực, thưa ông - Người phụ nữ nói rồi

bật khóc nức nở - thì bây giờ mời ông ra ngay cho.

- Rất đúng ạ, thưa bà kính mến, đúng là phải như thế ạ. Tôi vô cùng hối

tiếc vì đã làm bà bối rối. - Ông Pickwick lịch sự trả lời.

Rồi, một tay tóm gọn giày và bít tất, tay kia chộp lấy hai cái áo khoác,

ông Pickwick bước ra từ phía sau tấm rèm. Người phụ nữ mở cửa, đẩy ông
ta lọt ra ngoài hành lang và lập tức đóng cánh cửa lại.

Ông Pickwick tạ ơn trời đất đã giúp ông thoát hiểm thật dễ dàng, nhưng

tâm trạng bối rối của ông vẫn chưa tiêu tan. Ông đứng đó một mình, chỉ có
một nửa quần áo trên người, trong một ngôi nhà xa lạ, và trong bóng tối
hoàn toàn, ông không sao tưởng tượng nổi ông sẽ tìm ra phòng mình ở chỗ
nào. Ngay khi ông vừa dợm bước xuống hành lang, ông chợt nghe rõ ràng
có tiếng bước chân của một người mang giày bốt. Vào bất cứ trường hợp
nào như thế này, đầu óc của bất cứ một ông khách đang hoang mang nào
cũng đều có thể nghĩ ông là một tên trộm, và có thể bắn vào ông trước khi
ông kịp giải thích. Trong cơn tuyệt vọng, ông Pickwick ngồi bệt xuống chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.