CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 150

- A! - Sam gật gù - Tớ đã nghĩ thế mà, nhưng tớ muốn nói điều này, có

phải cậu chả bao giờ làm một giọt bất kỳ thứ gì làm cậu ấm lên một chút,
phải không? Hay vì cậu quá mập, mỡ dầy hàng tấc, nên cậu không hề biết
lạnh lẽo là gì?

- Đôi lúc tôi cũng thích làm một giọt thứ gì đó lắm chứ - Anh mập nói -

nếu thứ đó ngon lành.

Sam đi trước dẫn đường và cả hai bước vào quán; tại quầy rượu, anh

chàng mập được người bạn mới phục lăn khi anh ta làm một hơi cạn sạch
vại bia cối mà chẳng cần dừng lại để thở một hơi nào. Sam cũng không chịu
kém, rồi cả hai kéo nhau ra khỏi quán và trèo lên xe.

- Anh biết đánh xe không? - Anh mập hỏi.

- Quá biết đi chứ. - Sam đáp.

- Nói thế mới nghe được, vậy thì - Anh mập nói và đưa tay chỉ con

đường - con đường này chạy thẳng một lèo, anh sẽ không lạc đường đâu.

Dứt lời, anh mập bèn nằm dài xuống sàn xe, gối đầu lên một gói hàng có

vẻ mềm và nhanh chóng thả hồn vào giấc ngủ. Sau một lúc tìm cách đánh
thức anh mập chẳng có hiệu quả gì, Sam Weller leo lên ngồi vào chỗ đánh
xe phía trước, bắt đầu ra roi cho mấy con ngựa chạy tới, tiến thắng về
hướng Thung lũng Dingley.

Thói quen bất di bất dịch của ông Wardle là, hàng năm, cứ vào đêm

trước Giáng sinh, ông mở một tiệc lớn mang tính cách gia đình ngay trong
nhà bếp, và ông mời tất cả những người giúp việc và những người làm công
trong nông trại đến dự. Nhưng mùa Giáng sinh năm nay, đám tiệc còn rình
rang hơn bao giờ hết, vì cô cháu gái rượu của ông, cô Isabella, vừa thành
hôn sáng hôm đó; nên ngôi nhà đông nghẹt bạn bè và thân nhân quyến
thuộc, những người đến chúc mừng đám cưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.