CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 167

ông Sawyer; và các quý ông thuê phòng trong nhà này đều là những người
luôn luôn giữ lời hứa của họ, nếu không thì họ đâu có lý do tự cho phép
mình đứng vào hàng các quý ông?

Rồi bà Raddle lắc đầu, mím môi lại và nhìn lên bức tường phía sau đầu

Bob Sawyer với thái độ khinh khỉnh.

- Tôi rất tiếc, thưa bà Raddle - Bob nói - nhưng tôi đã gặp rủi ro trong

một vụ mua bán sáng nay. Tôi... tôi hứa chắc chắn với bà tôi sẽ trả trước
giữa tuần sau.

Câu trả lời thật đúng dịp mà bà Raddle vẫn chờ đợi. Bà ta lên đây chỉ cốt

để chờ cơ hội nói cho hả hết nỗi bực tức, và nếu Bob chịu trả tiền nhà, có lẽ
bà ta sẽ thực sự thất vọng phần nào. Trước khi lên đây, bà ta đã thử nói mấy
câu nặng nề với ông chồng từ dưới nhà rồi.

- Có phải ông nghĩ rằng, thưa ông Sawyer - Bà Raddle nói, bà ta đã tăng

thêm cường độ cho giọng nói, đủ lớn cho mọi người quanh các phòng kế
cận đều có thể nghe rõ - có phải ông nghĩ rằng tôi sẽ để ông ăn ở trong nhà
này mãi mãi chắc, trong khi ông không thèm trả một xu tiền nhà và tiền bữa
ăn sáng? Có phải ông cứ mong ước được nhìn thấy tôi làm việc quần quật
giữ cho ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp, trong lúc ông phì phèo hút thuốc lá rồi
uống rượu và ngồi bảnh chọe trong cái ghế bành của tôi thay vì ông phải đi
làm kiếm tiền để trả tiền thuê nhà? Có phải ông...

- Thưa bà phụ nữ tốt bụng... - Ben Allen can thiệp vào với hy vọng làm

bà chủ nhà dịu lại, nhưng anh chàng này chỉ thành công trong việc càng làm
bà ta thêm cáu.

- Ai hỏi mà ông xía vào chứ, ông thanh niên? - Bà ta vặn lại - Tôi có

dành mấy căn phòng này cho ông không hả? Tôi biết quá rõ chuyện ông đã
gây phiền phức quá đủ tại các bệnh viện rồi, khi ông vặn gãy tay, cưa đứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.