CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 18

- Tôi nghĩ rằng ông trọ trong ngôi nhà này, thưa ông? - Ông bác sĩ nói -

Lúc này ông đang say, thưa ông, nhưng sáng mai ông sẽ nghe nói về ý kiến
của tôi. Dù ông có đi đâu, ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra.

- Còn tôi lạ muốn ông tìm thấy tôi "ở ngoài" hơn là "tại nhà" - Jingle

điềm tĩnh trả lời.

Trông ông bác sĩ có vẻ như sẵn sàng giết kẻ thù của mình bất cứ lúc nào,

nhưng thay vì gây gỗ ầm ĩ, ông ta chỉ giận dữ biết ra khỏi lữ quán.

Ông Tupman đưa người bạn đồng hành mới lên tận phòng ngủ của

mình, để nhận lại bộ quần áo Jingle đã mượn của ông Winkle lúc này đang
ngủ say như chết. Việc này được làm thật chóng vánh, rồi gã Jingle chào từ
giã và bước ra. Ông Tupman lóng cóng thay quần áo vì đôi chân ông gần
như chẳng chịu tuân theo ý của chủ chúng nữa, nhát là khi ông cố gắng đút
chúng vào hai ống tay của áo ngủ. Nhưng sau cùng, ông Tupman cũng xoay
xở được rồi tìm cách bò lên giường, và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lúc bảy giờ sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng ông Pickwick.

- Ai đấy? - Ông hỏi với giọng ngái ngủ.

- Tôi ạ, thưa ông, người hầu phòng, thưa ông.

- Anh muốn gì?

- Xin vui lòng, thưa ông, ông có thể nói cho biết về một quý ông trong

nhóm của ông không ạ, người mặc bộ đồ lớn màu xanh sáng có đính một
hột nút màu vàng ấy mà?

Ông Pickwick nghĩ có lẽ bộ quần áo đã được đưa đi chải, bây giờ nhười

hầu phòng mang về lại, nên ông trả lời:

- Của ông Winkle đấy, phòng bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.