CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 20

- Bác sĩ Slammer hoàn toàn tin rằng lúc ấy ông rất say, vì thế ông không

nhận biết được ông đã lăng nhục ông ấy như thế nào. Ông ấy yêu cầu tôi
nói với ông rằng, nếu ông chịu xin lỗi ông ấy về hành vi của ông, ông ấy sẽ
vui lòng chấp nhậnlời xin lỗi của ông được viết ra trên giấy.

- Một lời xin lỗi về hành vi của tôi được viết ra trên giấy! - Ông Winkle

lẩm bẩm, vẫn chẳng hiểu ất giáp gì những lời viên sĩ quan vừa nói.

- Nếu không ông phải chấp nhận lời thách đấu bằng vũ khí của ông ấy,

tất nhiên phải thế thôi - Ông sĩ quan thản nhiên kết luận.

- Có phải bác sĩ Slammer nói tên tôi với ông không? - Ông Winkle hỏi.

- Bác sĩ Slammer bảo ông đã từ chối không chịu nói tên ông cho ông ấy

biết, nhưng ông nặc bộ đồ lớn màu xanh nước biển sáng, có đính một hột
nút bằng vàng trên đó ghi mấy chữ P.C. Những người giúp việc ở đây cho
tôi biết ông chính là chủ nhân của bộ quần áo đó.

Càng lúc ông Winkle càng thêm ngơ ngác, khi ông nhận ra bộ y phục

của ông được miêu tả chính xác đến như thế. Thoạt đầu, ông nghĩ ngay đến
chuyện quần áo của mình đã bị trôm đến viếng.

- Xin lỗi, vui lòng chờ tôi một lúc.

Ông nói, rồi chạy nhanh lên cầu thang. Với bàn tay run bần bật, ông mở

túi hành lý của mình ra. Bộ quần áo vẫn nằm nguyên ở chỗ thường lệ của
nó, nhưng rõ ràng có những dấu vết cho thấy có người đã bận nó đêm qua.

- Đúng như thế rồi! - Ông Winkle tự nói cho mình nghe và ông bối rối

thấy rõ - Ta tự biết đã uống quá nhiều rượu mà, trong bữa tối hôm qua ấy.
Và sau đó - Ta nghĩ có lẽ như vậy - ta đã thay quần áo... rồi ta đi đâu đó...
rồi ta lăng nhục một ông nào đó... và bây giờ ông ấy muốn thách đấu với ta
bằng vũ khí, trừ khi ta chịu viết lời xin lỗi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.