CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 192

ngay vào bên trong, đóng rầm của lại ngay trước mũi ông Dowler, rồi ba
chân bốn cẳng phóng nhanh lên cầu thang, chui vào phòng ngủ của mình.
Ông Winkle khóa trái của lại, đẩy tất cả bàn ghế và tất cả những thứ đồ đạc
gì có thể đẩy được chắn ngang cánh cửa; sau đó bắt đầu thu xếp hành lý,
sẵn sàng để chuồn đi khi trời bắt đầu sáng.

Sáng hôm sau, ông Winkle rời ngôi nhà trọ trước hơn bất cứ người nào

khác, đón chuyến xe ngựa sớm nhất để tới Bristol. Tại đây, ông thuê một
phòng ở lữ quán Bụi Cây Rậm Rạp; sau đó ra khỏi lữ quán để thăm thú
thành phố. Ông trở về đúng vào giờ ăn tối. Một người khách đã ngồi sẵn
bên cạnh lò sưởi trong phòng uống cà phê, và khi ông Winkle bước vào
phòng này để sưởi ấm một chút thì người đàn ông kia quay đầu lại. Lạy
Chúa, chính là ông Dowler!

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông Winkle là kêu cứu, và ông đưa

tay lên để giật sợi dây chuông nằm ngay sau đầu ông Dowler. Nhưng ông
ngạc nhiên đến ngớ người ra, khi ông kia nhanh như cắt phóng sang một
bên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Đừng đánh tôi, ông Winkle, thưa ông! Xin hãy bình tĩnh, tôi van ông -

Ông Dowler la lớn - Xin ông ngồi xuống một lúc, thưa ông, và cho phép tôi
giải thích.

- Thưa ông - Ông Winkle đáp lại, run rẩy từ đâu đến chân - Ông đã hăm

dọa tôi đêm qua mà. Trước khi tôi ngồi xuống, tôi...

- Đó là một sự nhầm lẫn - Ông Dowler ngắt lời, hầu như cũng tái xanh

tái xám như ông kia - Tính đa nghi của tôi thật bậy bạ hết sức. Tôi xin thành
thật nhận lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi. Giờ thì, xin vui lòng cho biết, vì sao
ông đi tìm tôi?

- Hoàn toàn tình cờ thôi. - Ông Winkle nói, vẫn còn bối rối cùng cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.