CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 24

- Với lý do tình bạn - Ông ta nói - tôi sẽ chịu đựng được mọi chuyện.

Ông Winkle âm thầm nguyền rủa ông Snodgrass về cái tình bạn mắc

dịch của ông ta trong lúc họ tiếp tục đi, người này cạnh người kia. Trong
khoảng thời gian có đến vài phút, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng tư của
mình. Ông Winkle thì hoàn toàn tuyệt vọng. Làm sao ông ta có thể nhồi
nhét ước muốn chính đáng của mình vào cái đầu ngu ngốc của ông bạn
Snodgrass nhỉ?

- Snodgrass - Ông Winkle nói, đột ngột đứng lại - chớ ngăn cản tôi nhận

lời thách đấu ấy... chớ có báo động với ông bạn già Pickwick của chúng ta...
chớ có yêu cầu luật pháp ngăn cấm tôi hoặc ông bác sĩ Slammer, dù tôi có
thể dễ dàng cho bạn biết địa chỉ của ông ta... chớ có làm gì đấy, tôi van bạn.

Ông Snodgrass nắm bàn tay người bạn già.

- tất nhiên tôi sẽ làm theo lời bạn dặn! - Ông ta nghiêm chỉnh hứa.

Bây giờ ông Winkle đành phải bỏ sự có gắng của mình. Ông cho phép

ông Snodgrass - lúc này đã quyết định sẽ thi hành trọn vẹn bổn phận được
phó thác - được đưa ông ta đến một tiệm bán súng. Tại đây họ thuê hai khẩu
súng lục với đầy đủ thuốc nổ và đạn, rồi họ quay lại lữ quán.

Buổi chiều hôm ấy, bầu trời thật u ám, nhiều đám mây vần vũ trên

không, khi mình rời chỗ trọ bắt đầu chuyến đi hiểm nghèo của họ. Mặt ông
Winkle khuất kín sau cổ cái áo khoác để tránh bị nhận dạng. Còn ông
Snodgrass mang những thứ vũ khí của Thần Chết.

- Chúng ta đang ở vào giờ giấc lý tưởng nhất - Ông Snodgrass nói khi họ

leo qua một bờ giậu để vào bãi đất trống phía sau lâu đài. Mặt trời cũng vừa
tắt nắng.

- Có cả viên đại úy nữa, ông ta là bạn của bác sĩ Slammer - Ông Winkle

nói - người đàn ông mặc áo khoác xanh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.