CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 44

Cái nón của ông Winkle sụp xuống che ngang mắt, và ông ta cũng đang

khốn đốn với bài tập cưỡi ngựa dữ dội của mình. Lúc này ông dùng hết sức
ghì sợi dây cương đến nỗi da mặt ông biến thành xám xịt; sau cùng ông
cũng làm cho con ngựa dừng lại, rồi vội vàng tụt xuống khỏi lưng con vật.
Ông nhặt dây cương xe ngựa lên, đưa cho ông Pickwick rồi chuẩn bị lên
ngựa lại.

Nhưng thật không may cho ông chút nào, con ngựa to lớn bây giờ đột

nhiên lại có một ý định khác. Chẳng ai rõ đơn giản nó chỉ muốn nghịch
nhợm một tí với ông Winkle, hay nó quyết định thực hiện chuyến đi một
mình không có người cưỡi trên lưng. Nó nghĩ gì chỉ có nó và trời biết, vì
khi ông Winkle vừa mới nắm được cái đai da, con ngựa liền thụt lùi lại làm
bộ dây cương trùm lên đầu nó; và cứ thế, nó lùi mãi cho đến khi dây cương
căng thẳng ra.

- Anh bạn đáng thương - Ông Winkle dịu dàng nói - Anh bạn ngựa già

đáng thương, yên đi nào!

Tuy nhiên "anh bạn già đáng thương" lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm đến

những lời vỗ về dịu dàng của ông Winkle. Ông càng cố gắng đến gần nó
bao nhiêu, nó lại càng thụt lùi bấy nhiêu. Có đến mười phút đã trôi qua; một
người, một ngựa cứ trình diễn cái màn đưa nhau đi lòng vòng như thế.

- Tôi phải làm sao đây hở trời! - Ông Winkle kêu lên, giọng tuyệt vọng -

Tôi phải làm cách nào chứ? Không sao leo lên lưng nó được.

- Tốt hơn bác nên dẫn "anh bạn đáng thương" của bác đi cho đến lúc nào

chúng ta tới được một căn nhà gần đây nhất - Ông Pickwick nói, vì rằng
cho tới lúc này họ đang ở trên một khúc đường vắng trong một vùng quê
nào đó, và chẳng biết nhờ ai giúp đỡ.

- Nhưng nó có chịu tới đó đâu chứ! - Ông Winkle gào ỏm tỏi - Các bạn

mau giúp tôi giữ nó lại xem nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.