CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 45

Ông Pickwick vẫn luôn luôn là người tốt bụng: ông ném sợi dây cương

của mình lên lưng con ngựa kéo xe, leo xuống khỏi chỗ ngồi, kéo cái xe
ngựa đậu sát một bên đường, đề phòng có một xe khác chạy ngang. Rồi ông
băng qua đường để giúp ông Winkle; hai ông bạn kia vẫn ngồi trên xe.

Vừa trông thấy ông Pickwick xăm xăm đi về phía nó với cái roi lăm le

trong tay, con ngựa càng bắt đầu thụt lùi nhanh hơn với tất cả nỗ lực của nó.
Ông Pickwick càng chạy nhanh tới, con vật cũng thụt lùi nhanh không kém.
Tiếng bước chân của người và thú cày lên mặt đường nghe thật hỗn loạn,
bụi đường bốc lên mù mịt; mãi đến khi, cuối cùng ông Winkle đành phỉa để
mặc con ngựa đi theo ý nó. Con vật dừng lại, ngạc nhiên nhìn ông, lắc lư
cái đầu, nhìn ngó chung quanh rồi bình thản quay lại hướng cũ, đi về phía
Rochester.

Trước khi ông Pickwick và ông Winkle bình tĩnh trở lại sau cơn choáng

váng, đầu óc hai người càng thêm hoang mang vì những tiếng kêu thất
thanh phía sau lưng họ. Cả hai ông dáo dác quay lại.

- Xin Chúa thương xót linh hồn con! - Ông Pickwick rên rỉ - Con ngựa

kia lại cũng chạy nốt.

Rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa. Con ngựa kéo xe lúc nãy cũng đột

nhiên lên cơn hoảng sợ bộ dây cương nằm lõng thõng trên lưng nó. Thế là
nó phóng chạy xuống dốc, mang theo cái xe và hai ông khách mặt mày
xanh xám đang lăn long lóc bên trong thùng xe sau lưng nó.

Chiếc xe lao đi một quãng, ông Tupman liều mạng phóng ra, rơi tõm

xuống một mương nước, ông Snodgrass cũng vội vã noi theo gương bạn.
Chiếc xe ngựa đâm vào một cây cầu gỗ, hai bánh xe phía bên phỉa văng ra.
Bây giờ con ngựa mới chịu đứng yên rồi nó ngắm cái xe gẫy nát với dáng
quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.