CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 47

Người đàn ông đầu đỏ bỏ cái xẻng xuống, ra khỏi mảnh vườn, nhìn con

vật với đôi mắt xoi mói nghiêm khắc. Rồi ông ta lớn tiếng gọi bà vợ. Một
người đàn bà cao lớn nhưng gầy lép với cái váy thô kệch màu xanh từ trong
nhà bước ra; và ông Tupman nhắc lại lời yêu cầu của họ bằng một giọng nói
êm ái nhất. Trông bà nhà quê này có vẻ nghi ngờ cả nhóm Pickwick; đã vậy
ông chồng lại còn thậm thà thậm thụt điều gì đó vào tay bà ta.

- Không được - Bà nhà quê lên tiếng sau khi suy nghĩ một lúc khá lâu -

Tôi sợ con ngựa quỷ này lắm.

- Sợ ư! - Ông Pickwick không giấu được vẻ ngạc nhiên - Việc gì lại sợ

nó chứ?

- Lần cuối cùng vừa rồi nó gây cho tôi không ít phiền phức - Người đàn

bà nói, vừa quay vào lại căn nhà - Và tôi không muốn bị rắc rối thêm với
con vật quái quỷ này.

- Tôi chắc rằng - Ông Winkle nói nhỏ với mấy người bạn - bà ta nghi

ngờ mình đã bày trò bất lương để tóm con ngựa của người khác.

- Cái gì? - Ông Pickwick giận dữ la lớn - Hoi! Này, ông bạn! Bộ mấy

người cho rằng chúng tôi ăn trộm con ngựa này hả?

- Tôi biết chắc các ông đã làm chuyện ấy. - Người đàn ông đầu đỏ trả lời

với một kiểu cười làm căng cái miệng ông ta rộng tới hai mép tai. Rồi ông
ta bỏ vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

- Thật chẳng khác gì nằm chiêm bao - Ông Pickwick ca cẩm - Một giấc

chiêm bao quái dị và khủng khiếp. Chính tôi sao, tôi phải đi chung với một
con vật chỉ toàn nghĩ ra những trò quái đản độc ác này à, và tôi không có
cách nào dứt nó ra được trời ạ!

Đã xế chiều khi bốn người bạn bè và kẻ đồng hành bốn chân đến được

nông trại Manor. Tất cả đều hài lòng vì cuối cùng họ cũng đã tới nơi tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.